Chương trước
Chương sau
Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.Nam Cung Ngự tùy tiện ngồi xuống, "Muội đang trách ta ngày đó đi không từ mà biệt sao? Ta nào biết muội đã biến thành bộ dáng như vậy mà còn có người nguyện ý cưới muội? Thất gia, ta nghĩ nhân phẩm người này rất đáng quý trọng?"
Trong lòng Tịch Nhan hơi cứng lại: "Sao tự nhiên lại đề cập đến hắn."
Nam Cung Ngự bỗng nhiên trừng mắt quan sát nàt, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện ra vẻ mặt mị hoặc: "Nhan Nhan, muội đối với hắn đã động tâm rồi sao?"
"Nam Cung Ngự." Tịch Nhan liếc nhìn hắn nghiến răng nói, "Huynh còn nói bậy, chớ trách ta đuổi huynh đi ra ngoài."
Hắn vuốt cằm, nhìn nàng mỉm cười: "Nghiến răng nghiến lợi như vậy cũng không giống muội. Xem ra Hoàng Phủ Thanh Vũ kia vẫn chưa dạy dỗ muội thật tốt rồi."
Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, không nói gì thêm.
Bỗng nàng thấy Nam Cung Ngự chậm rãi đứng dậy, đi đến bên bệ cửa sổ, nhìn chậu Lục tiên nàng vừa mới mang về hôm nay trong chốc lát, rồi quay đầu nói: "Nhan Nhan, giờ muội phải dùng Lục Tiên nhắc nhở chính mình sao?"
"Không thể nào." Tịch Nhan thản nhiên nói, "Do nó nhìn đẹp mắt thôi."
Nam Cung Ngự chậc chậc thở dài: "Nhan Nhan cuối cùng cũng học được cách lừa mình dối người rồi."
Tịch Nhan rốt cục không thể nhịn được nữa: "Nam Cung Ngự!"
Thanh âm của nàng hơi cao, không nghĩ tới lại đánh thức thị nữ ở gian bên cạnh: "Hoàng tử phi có gì phân phó sao?"
Tịch Nhan vừa nghe thị nữ có vẻ như đang mang hài muốn đi vào, bèn giảm thấp thanh âm nói: "Huynh mau đi đi."
"Nhan Nhan, muội chẳng lẽ không muốn nhìn một chút, nếu chằng may bị Hoàng Phủ Thanh Vũ biết trong phòng muội có nam nhân khác sẽ phản ứng như thế nào sao?" Hắn bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy tay Tịch Nhan, kề sát vào tai nàng thấp giọng nói.
Hắn vừa nói, một bên thừa dịp lúc Tịch Nhan không chú ý, lặng lẽ nhấc vị trí sau cổ nàng lên, liếc mắt một cái, khóe miệng gợi lên một tia cười khẽ.
Tịch Nhan không nhận ra được động tác nhỏ của hắn, bèn đẩy hắn ra, thoải mái bật cười to lên: "Chủ ý thật xấu xa."
Nghe thấy tiếng bước chân của thị nữ đang đi vào, Tịch Nhan đẩy đẩy người hắn: "Huynh đi đi!"
"Đêm mai chờ ta, ta sẽ tới tìm muội." Hắn đè thấp thanh âm nói một câu, trong nháy mắt khi thị nữ đẩy cửa vào, thân ảnh cực nhanh chợt lóe, đã nhảy qua cửa sổ, biến mất không thấy trong bóng đêm.
"Trời ơi, buổi tối lạnh như vậy, Hoàng tử phi mở ra cửa sổ làm gì?" Khi thị nữ đi vào, bắt gặp Tịch Nhan vẫn đang đứng trong phòng, không khỏi kinh ngạc, tiến lên đem cửa sổ đóng lại, sau đó xoay người tới hầu hạ Tịch Nhan nằm xuống.
Tịch Nhan không nói gì thêm, yên lặng nằm xuống, vẫn như những đêm trước không thể nào đi vào giấc ngủ. Nằm lăn qua lăn lại, qua ánh nến màu cam trong phòng, nàng vẫn bất động nhìn chằm chằm vào chậu Lục Tiên, rốt cục lại mất thần.
"Nhan Nhan, muội đối với hắn đã động tâm rồi sao?"
Giọng nói Nam Cung Ngự dường như lại một lần nữa vang lên, Tịch Nhan run sợ một chút, bỗng nhiên bật cười.
Động tâm? Buồn cười!
Nàng bất giác tự nhắc nhở bản thân phải quên đi cảm giác mất mát trong lòng, nhắc nhở bản thân mình nam tử trong thiên hạ không ai đáng để mình động tâm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.