"Nhan Nhan, khi nào thì nàng mới bằng lòng nhìn ta nở cười chân thành, vui vẻ thật sự?" Thấy Tịch Nhan thật lâu không mở miệng, hắn thấp giọng nỉ non, ánh mắt chậm rãi nhắm lại.
Tịch Nhan sợ cho hắn lại ngất xỉu nữa, cúi đầu gọi hắn hai tiếng, nghe được hắn nhỏ giọng "Ừ" một tiếng như trả lời, nàng mới yên lòng, đi đến bên cạnh bàn nhìn nồi cháo ngon lúc nãy, bát cháo hắn múc cho nàng vẫn còn đặt ở nơi đó.
Lò sưởi đã sớm tắt, cháo cũng đã sớm nguội lạnh, Tịch Nhan một lần nữa bỏ vào thêm than hạt ô liu, đốt lửa lên, đem nồi cháo nhỏ đặt lên trên chậm rãi hâm cho nóng.
Giờ này khắc này nàng vô cùng tự giác giữ bình tĩnh, lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở chính mình, Hoàng Phủ Thanh Vũ là một nam tử thâm sâu không lường được, những gì hắn thể hiện ra bên ngoài khả năng cũng không phải là thật .
Nhưng con người nhìn không đoán ra được này lại làm cho nàng lần này đến lần khác tìm hiểu, phỏng đoán ý tứ của hắn.
Sau khi đem cháo hâm nóng, lại múc ra lần nữa sau đó mang đến bên giường, Tịch Nhan đánh thức Hoàng Phủ Thanh Vũ dậy, muốn giúp hắn ăn cháo.
Không ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ mở to ánh mắt như mặc ngọc bàn, không hề chớp mắt nhìn nàng, tựa hồ cũng không nghĩ đến việc ăn cháo, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Nhan Nhan, nàng vì sao không cười? Không phải là đối với ta, ngay cả nở nụ cười cũng là việc khó sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416114/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.