Nguyệt quý phi chỉ cảm thấy gió lạnh hiu hiu thổi qua thân thể, vội ôm chặt cánh tay.
Lại bất chấp tìm Cổ Lạc Nhi tính sổ, nhãn sắc ra hiệu cho hai cung nữ.
Vội vàng hấp tấp, nho nhỏ tiếng nói: “Đi, chúng ta trở về.”
Cổ Lạc Nhi lại nhiệt tình đến cực điểm mà lớn tiếng giữ lại.
“Nương nương, ngài không hề nhiều ngồi thêm một lúc nữa a? Hoàng thượng hẳn là rất nhanh tỉnh lại.”
Nguyệt quý phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiên phi đáng giận, chỉ lo Đông Phong Túy không tỉnh, muốn đánh thức hắn, làm cho hắn trông thấy bộ dáng không ra người của mình sao?
Hừ, khoản nợ này, nàng nhớ kỹ, quay đầu lại tiếp tục tính.
Hung dữ mà trừng mắt nhìn Cổ Lạc Nhi một cái, bước nhanh chui qua khóm chuối tố nữ, chạy thục mạng.
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ cười ha ha.
Rất thú vị, chưa bao giờ biết, làm việc mình muốn sẽ thống khoái như vậy.
Nàng chính là chán ghét loại người động một chút lại ức hiếp kẻ yếu này.
Trước kia, tại thời không của nàng, cũng thường gặp phải người như vậy, đáng tiếc chưa từng có cơ hội giáo huấn các nàng một chút.
An Thụy lại cười không nổi, lo lắng lo lắng nói: “Nương nương, ngài sau này nên ngàn vạn lần cẩn thận một chút. Nguyệt quý phi cũng không dễ đối phó a.”
Cổ Lạc Nhi chẳng hề để ý nói: “Sợ cái gì? Dù sao ta nán lại ở Hoàng cung không được bao lâu, nàng không hại được đến ta.”
Nàng chỉ chờ Đông Phong Túy tỉnh ngủ một cái, sẽ cùng hắn thương lượng rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/178507/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.