Người còn chưa tới, Cổ Lạc Nhi đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc bay đến.
Có chút giống hoa hồng, lại vừa giống hoa nhài, nhưng hai mùi hương này so với nhau đều nồng, dường như không khí đều bị nhuốm nùi hương này, khiến người ta không thể thở nổi.
Mặc dù mùi hương nồng, nhưng hết sức dễ ngửi, không hề làm người khác bài xích.
Ngược lại còn làm cho người ta có chút miên man bất định.
Cổ Lạc Nhi xấu xa nghĩ, nghe nói nước hoa hiện đại đều bỏ thêm một chút thành phần, kích thích tình dục rất hiệu quả, nước hoa cổ đại chẳng lẽ lại giống như vậy ư?
Đông Phong Túy lúc này cũng không chống đỡ được đi?
Nhìn kĩ lại lần nữa, tiểu mỹ nhân trước mặt bên trong mặc áo gấm màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một sa y mỏng hầu như trong suốt, người đẹp, y phục còn đẹp hơn.
Chả trách người ta vẫn nói, người dựa vào y trang.
Riêng cách ăn mặc đã áp chế đối phương.
Mà trước ngực của nàng, lại y hệt như hình dạng của nàng, áo yếm bó cực thấp, lộ ra một mảng làn da trắng nõn nà, khe ngọc như ẩn như hiện.
Bây giờ còn là đầu xuân, xuân hàn se lạnh.
Quả thật vẫn còn có người không sợ lạnh.
Người đẹp “đóng băng” a.
Cổ Lạc Nhi phục.
Xung quanh một hàng người quỳ xuống, nín thở nói: “Tham kiến Nguyệt quý phi nương nương.”
Thì ra, đây là phi tử của Đông Phong Túy, hơn nữa còn là quý phi.
Cổ Lạc Nhi trong lòng tính toán, dựa theo nghi lễ hậu cung cổ đại, dưới hoàng hậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/178504/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.