“Ngươi nói cái gì? Mễ Huyên? Nàng cũng xuyên qua?”
Cổ Lạc Nhi nhạy cảm bắt lấy cái tên này.
Khó trách khi lần đầu tiên nàng thấy Mễ Huyên, liền có cảm giác rất quen thuộc.
Tiểu Hồ Đồ tiên xấu hổ cười cười.
“Ta thấy cô ấy rất cô đơn, không có bạn bè nào cả. Không có cô gái thế thân ở bên cạnh, sẽ càng cô đơn. Vì thế, ta dứt khoát mang cô ấy chuyển tới thời không của cô.”
Thì ra, sự thật là như vậy.
Cổ Lạc Nhi gần như có thể tưởng tượng Lãnh Dạ hiện giờ bị Mễ Huyên bức đến thành cái đức hạnh gì rồi.
Sương mù dần dần che phủ kín trên bức họa.
Cổ Lạc Nhi tham lam nhìn gương mặt của cha mẹ, mãi đến khi bọn họ bị sương mù che phủ toàn bộ mới thôi.
Trong giây phút đau thương vô cùng, Cổ Lạc Nhi nói với Tiểu Hồ Đồ tiên.
“Đưa ta về bên Đông Phong Túy đi.”
“Vội vã như vậy. Được rồi được rồi.”
Tiểu Hồ Đồ tiên chỉ một ngón tay.
Cổ Lạc Nhi hình như nghe thấy nó sợ hãi kêu một tiếng.
“Hỏng bét, không ổn rồi......”
Lời nói chỉ nghe được một nửa, toàn thân Cổ Lạc Nhi lại một lần nữa bị một đoàn bạch quang vây lại.
“Tiểu Hồ Đồ tiên, làm sao vậy?”
Cổ Lạc Nhi hỏi.
Không có ai trả lời nàng, bạch quang lại ngưng chuyển động.
Sau đó Cổ Lạc Nhi phát hiện, nàng đang đứng ở trong một hoa viên.
Hoa viên có phần quen thuộc, hình như đã nhìn qua.
Đúng rồi, đây không phải là hậu hoa viên Đông cung của Vô Ưu quốc sao?
Đông Phong Túy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577175/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.