Cổ Lạc Nhi chạy nhanh tới trước mặt Đông Phong Túy, dừng ngựa.
Muốn gọi hắn, nhưng cánh mũi đau xót, toàn bộ lời muốn nói đều nghẹn trong cổ.
Nhiễm Sương cũng dừng ngựa, cách bọn họ ở một khoảng xa, yên lặng quan sát.
Trên chiến trường có thiên quân vạn mã, nhưng yên ắng đến khác thường
Mỗi người đều ngưng hô hấp, sợ quấy rầy hai người bọn họ.
“Lạc Nhi,” vẫn là Đông Phong Túy mở miệng trước, “Cuối cùng nàng cũng tới.”
Cổ Lạc Nhi nén lại đôi mắt đau xót, liều mạng gật đầu.
Đông Phong Túy mỉm cười nói.
“Ta đang chuẩn bị đi tìm nàng. Thương thế của nàng sao rồi?”
Cảm xúc sôi sục, nhưng lời nói ra lại bình thản đến thế.
“Tốt lắm, tất cả đều tốt. Còn chàng? Chàng không sao chứ?”
Tầm mắt quét lên trên người Đông Phong Túy, trên bạch y của hắn dính đầy vết máu.
Chỉ có điều, nàng tin, những vệt máu kia không phải của hắn.
“Ta không sao. Chúng ta đã thắng, chúng ta có thể trở về cung rồi.”
Cổ Lạc Nhi nghe được hai từ “Thắng”, bất chợt hưng phấn trỗi dậy, lại khôi phục hoạt bát ngày thường.
“Đông Phong Túy, ta và Nhiễm Sương đến doanh trại của địch phóng hỏa, chàng có thấy được không?”
“Lửa kia là do bọn nàng phóng?”
Nụ cười trên mặt Đông Phong Túy dần dần nhạt xuống, trong khẩu khí mang theo ý không tốt.
Cổ Lạc Nhi lại không nghe ra điểm bất thường, gật đầu thật mạnh.
Đắc ý nói: “Đúng vậy, là chúng ta phóng. Có giúp chàng được không? Có phải sau khi phóng hỏa, quân địch hoảng sợ, tháo chạy nhanh hơn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577164/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.