Đông Phong Túy cười nhẹ.
Hỏi: “Lạc Nhi khi nào mới tĩnh tọa xong? Con muốn nói vài lời với nàng.”
Liễu Thúy Yên đùa cợt cười.
“Chàng trai, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn mà trồng trọt. Trên giấy đã nói rõ ràng, khi nào ngươi mang đồ ăn qua đây, Lạc Nhi sẽ gặp ngươi.”
“Không phải con không làm được, nhưng con muốn chính miệng Cổ Lạc Nhi nói ra.”
Liễu Thúy Yên khúc khích cười.
“Tùy ngươi. Ngươi trồng hay không trồng. Không liên quan đến ta.”
Dứt lời hai tay ôm ngực, đứng dưới tàng cây xem náo nhiệt.
Đông Phong Túy chẳng muốn tức giận với bà, cũng lười phải tranh luận.
Chăm chú quan sát địa hình bên kia sông.
Hắn hiểu Liễu Thúy Yên.
Nghe nói, bà tinh thông cơ quan trận pháp, đã từng giúp không ít cho Tiết Lệnh Phi.
Năm đó Tiết Lệnh Phi làm bảo chủ Cô Hồng bảo vô cùng phồn thịnh, nghe nói ít nhiều cũng nhờ vị hiền thê này.
Về sau, khi Liễu Thúy Yên mất tích, Cô Hồng bảo từ từ suy yếu.
Thẳng đến khi Lãnh Dạ tiếp nhận vị trí bảo chủ, tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Bây giờ nghĩ lại, lấy tính cách Liễu Thúy Yên, hơn phân nửa năm đó bà từ bỏ Tiết Lệnh Phi, chính mình tiêu diêu tự tại bên ngoài.
Giờ phút này, Liễu Thúy Yên dám không kiêng nể mà đứng ở bên bở kia nhìn hắn diễn trò, nhất định có nơi để dựa vào, không sợ hắn.
Đông Phong Túy quan sát thoáng chốc, quả nhiên phát hiện con sông này có không ít kỳ lạ.
Trên sông không có cầu.
Không có cầu cũng không hiếm lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577144/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.