Thế nhưng tay y, lại không nghe lời mà ôm chặt Cổ Lạc Nhi hơn nữa.
Cổ Lạc Nhi tỉnh dậy, đã nhanh đến giữa trưa.
Mơ màng cảm giác như mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp, nàng lại đang nằm trong lòng Đông Phong Túy sao?
Đã từng rất nhiều đêm, nàng cứ như vậy mà ôm hắn ngủ.
Trước kia khi ở chung với hắn không cảm thấy gì.
Mấy ngày nay bị Lãnh Dạ bắt đi, mới phát hiện, hóa ra mình nhớ cái ôm của hắn đến vậy.
Nhưng sao lồng ngực này hình như có chút kỳ quái, không giống với hắn ngày thường cho lắm.
Ý thức của Cổ Lạc Nhi càng thêm thanh tỉnh.
Nàng cảm thấy thân thể đang theo thứ gì đó lên xuống.
Là xe ngựa sao?
Nàng đã từng ngồi cùng xe ngựa với Đông Phong Túy, ở trên xe ngựa, Đông Phong Túy cũng theo thói quen không khách khí mà ôm nàng.
Nhưng sao, không giống với cảm giác kia.
Cái ôm này, khiến nàng có chút lạ lẫm, có chút bài xích.
Cổ Lạc Nhi nhăn mày, kêu: “Đông Phong Túy, sao chàng lại thay đổi rồi?”
Vòng tay ôm nàng rõ ràng căng lại.
Cổ Lạc Nhi rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Đúng rồi, nàng không phải đã bị Lãnh Dạ bắt đi sao? Đang xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ trong lúc nàng ngủ, Đông Phong Túy đã cứu nàng?
Cổ Lạc Nhi đột nhiên mở mắt.
Gương mặt không chút biểu cảm của Lãnh Dạ ập vào mắt nàng.
Cổ Lạc Nhi cả kinh hét to một tiếng, ngồi dậy, muốn tránh khỏi Lãnh Dạ.
Nhưng nàng cùng Lãnh Dạ ngồi trên một con ngựa, dù tránh thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577122/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.