Chợt cảm thấy, hắn so với bất luận lúc nào còn mê người hơn.
Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Đông Phong Túy làm việc.
“Hoàng thượng, ngài thế mà lại tự mình chèo thuyền.” Cổ Lạc Nhi trêu đùa Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy cười liếc nàng một cái.
“Rất hiếm lạ sao? Giờ mới phát hiện, trẫm không chèo thuyền, nhẽ nào cái thuyền này lại tự chạy tới giữa hồ?”
“Đương nhiên hiếm lạ chứ sao, chưa từng nghĩ rằng, ngài cũng có lúc chịu làm việc.”
Đông Phong Túy chỉ cười không nói, việc hắn làm còn nhiều hơn kia.
Kỳ thật, hắn đâu phải rất lười.
Cổ Lạc Nhi nhớ tới thỉnh cầu của Đông Phong Linh, cân nhắc khuyên Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, ta nghĩ, ngài cơ trí thông minh như vậy, nếu có thể tự mình xử lý triều chính, nhất định sẽ cai trị Vô Ưu quốc mạnh hơn nữa.”
“Lạc Nhi, nàng cũng biết vuốt mông ngựa?”
Cổ Lạc Nhi muốn nói, ta vỗ chính là Long thí, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, trên mặt lại không kiềm được lộ ra ý cười.
(thí: rắm =)))
Đông Phong Túy điềm nhiên nói: “Việc triều chính đều được Lý Tiến xử lý, hắn giải quyết rất tốt, không cần trẫm phí tâm.”
Cổ Lạc Nhi biết, Lý Tiến là tên của Lý Tể Tướng.
Không khỏi thay hắn bênh vực.
“Hôm nay, ta cùng Phong Linh đi qua phòng Nghị chính, Lý Tể Tướng thật sự trăm công nghìn việc. Ngài có chuyện gì cũng ném cho hắn, rất không có trách nhiệm.”
Đông Phong Túy vẫn mang dáng vẻ dửng dưng.
“Là Phong Linh để nàng tới thay hắn cầu tình?”
“Đây cũng là ý nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577111/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.