Đông Phong Túy rốt cục thở phào nhẹ nhõm, biết rõ quở trách đến lúc này, Thái hậu nên chấm dứt rồi.
Hắn đoán không sai, Thái hậu rốt cục ngừng miệng như hắn mong muốn.
Đông Phong Túy lại không dám phản kháng, ngoan ngoãn nằm sấp ở trên giường.
“Các vị thái y, chẩn bệnh cho trẫm.”
Kết quả là, tuyệt thế mỹ lưng của Đông Phong Túy bị các vị đại phu hết một tới hai, hết hai tới ba khám bệnh mấy lần.
Thẳng đến một vị ngự y cuối cùng cũng hướng Thái hậu bẩm báo: “Hồi thái hậu, Long thể hoàng thượng không việc gì.”
Thái hậu lúc này mới yên lòng.
Tươi cười đầy mặt đi đến trước giường ngồi xuống, vuốt ve lưng Đông Phong Túy.
“Hoàng nhi, con không có việc gì thật quá tốt rồi.”
Đông Phong Túy khóc không ra nước mắt.
Cái này gọi thói đời gì?
Không phải nói làm hoàng đế có thể muốn làm gì thì làm sao? Như thế nào hắn một vị hoàng đế đây không chiếm được một giây phút tự do?
Chỉ ngoại trừ lúc ở trong phòng giả bộ ngủ.
Vừa rồi, hắn mất bao nhiêu khí lực mới nhẫn nại được a.
Dựa theo hắn bình thường, e rằng đã ngủ rồi, mặc sức Thái hậu thích lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn.
Có thể là tối hôm qua bị Cổ Lạc Nhi làm hại ngủ chừng một buổi tối, hôm nay đâu thể tiếp tục ngủ nữa.
Trợn tròn mắt thương thân mình, tội này nhận quá lớn.
Cổ Lạc Nhi, nói cho cùng vẫn phải oán giận Cổ Lạc Nhi đáng ghét này.
Cổ Lạc Nhi làm hại Đông Phong Túy chịu tội căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577090/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.