Đông Phong Túy leo lên trên giường, muốn ôm lấy Cổ Lạc Nhi.
Nhưng là, không biết như thế nào, tay vừa đặt dưới thân thể nàng, cảm giác ôn ôn nhuyễn nhuyễn lại làm cho hắn vô cùng lưu luyến, không đành lòng mà buông tay.
Cảm giác ôm nàng, thật sự rất thích.
Đông Phong Túy không tự chủ nằm xuống, thầm nghĩ, trước ôm một chút đã, để tay đỡ ghiền rồi nói sau.
Một chút ác ý dâng lên trong lòng Đông Phong Túy.
Hắn đây gọi là gì? Thừa lúc người ta ngủ rồi ăn bớt?
Nhưng mà, Cổ Lạc Nhi là phi tử của hắn nha, người trong lòng nàng cũng là hắn, vì sao hắn không thể ôm nàng?
Được rồi, chỉ ôm một chút chút thôi.
Đông Phong Túy ôm Cổ Lạc Nhi, mí mắt lại dần dần nặng xuống.
Chưa bao giờ có cảm giác cực kỳ mệt mỏi, cực kỳ dễ chịu như này.
Kì quái, rõ ràng ban ngày hắn đã ngủ đủ rồi nha.
Không đợi Đông Phong Túy suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, hắn đã ngủ thật say.
Khi Cổ Lạc Nhi đẩy tay hắn, hắn đã tỉnh rồi.
Nhưng vẫn cứ ôm nàng một lúc nữa, hắn vẫn muốn được ôm nàng.
Cổ Lạc Nhi hao tổn công phu hồi lâu, toàn bộ sức mạnh đều đã sử dụng ra, nhưng vẫn không xê dịch được cánh tay Đông Phong Túy.
Một chút cũng không có dịch.
Cổ Lạc Nhi ảo não không thôi.
Tên này mỗi ngày chỉ biết ngủ, tay chân không làm gì, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, cơ bắp lâu không co rụt lại đã là may rồi, làm sao còn có thể có khí lực lớn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577085/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.