Chương trước
Chương sau
Vừa vặn nhân cơ hội này giải quyết nàng.
Miễn được hậu họa sau này, cũng làm tốt việc Nguyệt quý phi giao.
Còn hoàng thượng và thái hậu bên kia, bọn họ dù sao cũng mặc kệ mọi chuyện.
Cho dù quan tâm, hắn cũng có cớ trốn tránh trách nhiệm.
Mấy chục quan sai phía sau hắn nghe xong phân phó. không dám chậm trễ, xông lên phía trước như ong vỡ tổ.
Mấy thị vệ bên người Cổ Lạc Nhi mắt thấy không đấu lại được, mà cứu binh lại chậm chạp chưa đến, gấp đến độ khó có thể diễn tả.
Cổ Lạc Nhi lại đột nhiên cười hì hì.
Ngón tay phải chỉ vào Phùng Thái Úy, cười nói: “Phùng Thái Úy, ngươi vu hãm người tốt, không sợ gặp báo ứng sao?”
Phùng Thái Úy không thèm để nàng vào mắt, chỉ xem nàng như đang chột dạ.
Trong lòng thầm cười, hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, lúc này ngươi chạy trời không khỏi nắng. Bản Thái Úy mới không sợ báo ứng.
Nếu như trên đời này thật sự có báo ứng, bản Thái Úy đã sớm nguy rồi, còn đến lượt ngươi ở đây nhắc nhở sao?
Cổ vặn một cái, nói: “Bản Thái Úy không làm việc trái với lương tâm, sao lại nói báo ứng?”
Không ngờ lời hắn vừa dứt, liền nghe thấy con ngựa đang cưỡi đột nhiên hí một tiếng đau đớn, chân trước khuỵu xuống.
Phùng Thái Úy bất ngờ không kịp đề phòng, hắn lại không có võ công, bị con ngựa hung bạo làm té nhào trên mặt đất.
Ngã bốn chân chổng lên trời.
Đau đến nỗi liên tục kêu gào.
“A ôi ôi, đau chết ta.”
Người hắn mang đến cũng không dự đoán được biến hóa bất thình lình, sửng sốt một lúc lâu, mới nhao nhao xông lên phía trước dìu hắn.
“Thái Úy, ngài không sao chứ?”
“Đại nhân, có cần thỉnh đại phu đến xem không.”
“Lão gia, tiểu nhân đỡ ngài dậy.”
Lưng cùng mông Phùng Thái Úy đều đau đến giống như bị đao chém thành hai nửa, không dám nhúc nhích.
Vốn định nằm trên mặt đất, đợi đau đớn giảm đi chút ít, rồi mới đứng lên.
Nhưng thủ hạ của hắn không thể kịp thời đỡ hắn, trong lòng mỗi người đều sợ hãi, sợ bị hắn trách cứ trừng phạt, đều đã vội vã tiến đến hiến ân tình.
Ba chân bốn cẳng túm chặt hắn, chen lấn muốn kéo hắn dậy.
Bị lôi lôi kéo kéo, trên người càng thêm đau đớn.
Phùng Thái Úy đau đến trực tiếp hít vào, ngay cả kêu cũng không ra tiếng.
Hơn nửa ngày mới trở lại bình thường, xối xả kêu la thủ hạ một trận.
“Đồ hỗn trướng, không phải kêu các ngươi đến phá lâu sao? Còn đứng ngốc ở đấy làm gì? Tới phá cho ta, hung hăng mà phá. Không, đốt cho ta, đốt toàn bộ trà lâu này.”
Không đốt thành tro bụi hắn liền không giải được hận a.
Lại nghe thấy tiếng cười trên nỗi đau của Cổ Lạc Nhi bên trên truyền đến.
“Phùng Thái Úy, ngươi đã gặp báo ứng rồi, làm sao vẫn còn không tỉnh ngộ? Chẳng lẽ, ngươi không sợ báo ứng càng lớn nữa sao?”
Hừ một tiếng, còn nói.
“Ngay cả ngựa cũng đã biết sai muốn quỳ xuống chuộc tội, ngươi là người, chẳng lẽ còn không bằng súc sinh hiểu lý lẽ sao?”
Trong đám người lại có người lớn tiếng gào thét ứng theo Cổ Lạc Nhi.
“Đúng vậy a đúng vậy a, gặp báo ứng rồi kìa.”
“Thật không thể tưởng được, đường đường là một Thái Úy, mà ngay cả một súc sinh cũng không bằng.”
“Còn không mau cút nhanh đi.”
Mấy người còn lại từ trong cơn chấn kinh quá mức trì chậm, cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhưng, tiếng xì xào bàn tán lúc này càng thấp, thấp đến nỗi căn bản không thể nghe rõ.
Phùng Thái Úy biết, càng nhỏ giọng, càng chứng minh những người này đang nói bất lợi về hắn.
Nếu không, làm sao lại sợ bị hắn nghe thấy?
Phùng Thái Úy tức giận ngẩng đầu, nhìn Cổ Lạc Nhi trên bậc thềm đang khéo cười duyên, trong lòng hiểu được, vừa rồi nhất định là nàng đã giở trò quỷ.
Hắn đoán không sai, vừa rồi đúng là Cổ Lạc Nhi đã ám toán ngựa của hắn.
Cổ Lạc Nhi từ lúc ở trong trà lâu, đã giấu cơ nỏ của Lãnh Dạ đưa cho nàng ở bên phải ống tay áo.
Ban đầu cũng không hề muốn dùng nó.
Nàng lo trong số sai dịch Phùng Thái Úy mang đến có người biết võ công, nàng sợ bại lộ thân phận mình.
Nàng chỉ để ám khí phòng thân, nếu như bị người biết, khả năng tự cứu khi gặp nguy hiểm sẽ giảm bớt.
Nhưng chuyện quá khẩn cấp, nàng không ra tay không được.
Phùng Thái Úy chẳng những muốn đốt lâu, còn muốn bắt các nàng.
Nếu rơi vào trong tay Phùng Thái Úy, sẽ gặp phải chuyện gì, nàng không dám tưởng tượng.
Bởi vậy, vờ chỉ tay chất vấn hắn, trên thực tế là nhắm cơ nỏ giấu trong ống tay vào hắn.
Nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt mọi người, Cổ Lạc Nhi không muốn bắn ngân châm lên người Phùng Thái úy.
Nàng không muốn dẫn thêm phiền toái, không muốn khiến Phùng Thái úy tìm được lý do bắt các nàng.
Bởi vậy, cơ nỏ thoáng chếch xuống, nhắm ngay vào ngựa Phùng thái úy đang cưỡi.
May là ống tay áo của y phục cổ đại khá rộng, tay Cổ Lạc Nhi giấu trong áo, động đậy tay chân một chút, căn bản không có người phát hiện.
Hơn nữa, nàng thần thương khẩu chiến với Phùng Thái úy, lực hấp dẫn của mọi người đều bị thu hút qua đó, ai cũng không nhìn đến tay của nàng.
Ngân châm chuẩn xác bắn vào chân trước của con ngựa, ngựa bị đau, chân trước quỳ xuống.
Phùng Thái Úy đương nhiên cũng ngã tứ chi chổng vó.
Lần trước Phùng Thái Úy bị Cổ Lạc Nhi dùng ngân châm bắn trúng vào mông, sau khi trở về đại phu chuyên trách của hắn hao tổn rất nhiều công phu mới giúp hắn lấy ra được.
Tiếp mấy ngày sau, hắn ngồi cũng không dám, buổi tối ngủ cũng chỉ có thể nằm sấp.
Hôm nay khó khăn mới dưỡng thương khỏi, lại bị Cổ Lạc Nhi cho một cú ngã, tức giận đến hai mắt tối sầm.
Biết rõ Cổ Lạc Nhi ám toán, nhưng sự tình nặng nhẹ, hắn không rảnh đi xem thương thế của ngựa, xem nó có phải cũng bị ngân châm gây thương tích không.
Nổi trận lôi đình phân phó thủ hạ.
“Yêu nữ này biết ám toán, coi chừng nàng. Nhanh, phóng hỏa đốt điếm cho ta.”
(điếm: tiệm, cửa hàng. Để nguyên bản cho xuôi tai)
Thủ hạ đang kinh hãi vì con ngựa không hiểu ra sao tự nhiên quỳ xuống, lại nghe Phùng Thái Úy nói Cổ Lạc Nhi biết ám toán, trong lòng kiêng kị nàng càng sâu hơn.
Mỗi người đều ưu tâm lo lắng, không dám liều lĩnh tiến lên.
Nhưng nếu không xông lên, lại sợ bị Phùng Thái Úy trách phạt, chỉ có thể bất chấp khó khăn, xô xô đẩy đẩy trèo lên trên bậc thềm.
Không phải giống như tới cướp bóc, thật giống đến ăn xin.
Phùng Thái Úy tức giận đến giơ tay lên, roi ngựa “Vun vút” rơi xuống vài người đang co ở phía sau.
Đau đến mấy người kia hút khí, nhưng không dám lên tiếng.
Cổ Lạc Nhi đã thông cảm với bọn họ, lại vì bọn họ cam tâm làm tay sai cho Phùng Thái Úy mà tức giận.
Bởi vậy, đứng trên bậc thềm, ngoảnh mặt làm thinh.
Một sai dịch trong đó rốt cuộc cũng nghĩ ra diệu kế vẹn cả đôi bên, hướng về phía Phùng Thái Úy đề nghị.
“Đại nhân, tiểu nhân có một chủ ý. Chúng tôi xông lên như vậy, nếu trúng ám toán của yêu nữ này. chúng tôi bị thương là việc nhỏ, nhưng chỉ sợ không thể kịp thời hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân giao cho.”
“Hứ? Ngươi có ý kiến gì không?”
Phùng Thái Úy hỏi.
Lời sai dịch này chính đang nói ra đáy lòng hắn.
Hắn ỷ vào nhiều người, không thèm để Cổ Lạc Nhi vào mắt.
Nhưng cứng rắn xông lên thế này, cho dù thắng, bên hắn nhất định cũng sẽ thương vong rất nặng.
Hắn cũng không phải thương tiếc tính mạng những thủ hạ này, mà là cảm thấy, ở trước mặt nhiều người mà khốn khổ mới giành được thắng lợi, thật sự là chuyện cực kỳ mất mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.