Vừa vặn nhân cơ hội này giải quyết nàng.
Miễn được hậu họa sau này, cũng làm tốt việc Nguyệt quý phi giao.
Còn hoàng thượng và thái hậu bên kia, bọn họ dù sao cũng mặc kệ mọi chuyện.
Cho dù quan tâm, hắn cũng có cớ trốn tránh trách nhiệm.
Mấy chục quan sai phía sau hắn nghe xong phân phó. không dám chậm trễ, xông lên phía trước như ong vỡ tổ.
Mấy thị vệ bên người Cổ Lạc Nhi mắt thấy không đấu lại được, mà cứu binh lại chậm chạp chưa đến, gấp đến độ khó có thể diễn tả.
Cổ Lạc Nhi lại đột nhiên cười hì hì.
Ngón tay phải chỉ vào Phùng Thái Úy, cười nói: “Phùng Thái Úy, ngươi vu hãm người tốt, không sợ gặp báo ứng sao?”
Phùng Thái Úy không thèm để nàng vào mắt, chỉ xem nàng như đang chột dạ.
Trong lòng thầm cười, hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, lúc này ngươi chạy trời không khỏi nắng. Bản Thái Úy mới không sợ báo ứng.
Nếu như trên đời này thật sự có báo ứng, bản Thái Úy đã sớm nguy rồi, còn đến lượt ngươi ở đây nhắc nhở sao?
Cổ vặn một cái, nói: “Bản Thái Úy không làm việc trái với lương tâm, sao lại nói báo ứng?”
Không ngờ lời hắn vừa dứt, liền nghe thấy con ngựa đang cưỡi đột nhiên hí một tiếng đau đớn, chân trước khuỵu xuống.
Phùng Thái Úy bất ngờ không kịp đề phòng, hắn lại không có võ công, bị con ngựa hung bạo làm té nhào trên mặt đất.
Ngã bốn chân chổng lên trời.
Đau đến nỗi liên tục kêu gào.
“A ôi ôi, đau chết ta.”
Người hắn mang đến cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577076/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.