Cổ Nhạc nhi a Cổ Lạc Nhi, chủ ý ấu trĩ như vậy cũng nghĩ ra được sao?
Trẫm thật sự đã xem trọng ngươi rồi.
Đông Phong Túy trong lòng cực kỳ xem thường Cổ Lạc Nhi một phen.
Cũng không nên trách hắn, hắn vốn đặt kỳ vọng rất cao vào nàng, nhưng biểu hiện của nàng hôm nay làm hắn quá thất vọng rồi.
Đông Phong Túy lười biếng nói: “Lãnh cung, ngậm miệng, chọn một.”
Dứt lời khép lại đôi mắt, tiếp tục ngủ.
Định ầm ĩ hắn? Cũng không ngẫm lại xem ai đứng đầu hậu cung sao.
Đâu chỉ có hậu cung, ngay cả thiên hạ này đều là của hắn.
Cổ Lạc Nhi vốn định dùng đạo lý đòi quyền lợi cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nắm rõ được Đông Phong Túy, sợ hắn quả thật nhốt các nàng vào lãnh cung thì lại phiền toái.
Vì vậy ngồi ở trước mặt hắn, chống cằm trầm tư.
Hừ, trước hết nàng cứ ngồi im kháng nghị rồi nói sau.
Nàng lựa chọn ngậm miệng, mấy người cùng nàng đến càng lựa chọn ngậm miệng.
Đông Phong Túy không để ý tới nàng, chỉ để ý khò khò ngủ.
Nói thật ra, hắn thật sự muốn ngủ.
Trở ngại thân phận hoàng đế, ban ngày hắn không thể làm được gì, chuyện gì đều cũng chỉ có thể đợi đến tối.
Cuộc sống ngày đêm đảo lộn sớm đã thành thói quen.
Cổ Lạc Nhi nhìn chằm chằm hắn, đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy đường mòn bên đầu cây Hạnh hoa, chính là trên đường mòn phía sau bụi chuối tây truyền tới âm thanh ngọc bội.
Còn nhớ ngày đó nàng tới thời không này, Nguyệt quý phi chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577063/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.