Đông phong Túy khóe môi cũng hơi hơi giương lên.
Nguyệt quý phi vừa thẹn vừa giận.
Sau một lúc lâu mới cắn răng nói: “Hoàng thượng cùng Thái hậu đương nhiên không cần sự đồng ý của ta, nhưng là các ngươi, trước hết phải xin chỉ thị của Bổn cung.”
Cổ Lạc Nhi không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng, hơi ngưỡng cổ, nhìn sắc phấn trắng Lê Hoa dưới bầu trời xanh thăm thẳm.
Khoan thai ngâm mấy câu thơ của cổ nhân.
Lê Hoa đạm bạch liễu thâm thanh, Liễu nhứ phi thì hoa mãn thành.
Trù trướng đông lan nhất chu tuyết, nhân sinh khán đắc kỷ thanh minh.
(Lê hoa bông liễu nhẹ bay
Hoa lê trắng cũng mãn khai khắp thành
Buồn trông trắng tuyết một cành
Ngắm hoa được mấy thanh minh trong đời
Đông Lan Lê Hoa-Quỳnh Chi dịch)
Cổ Lạc Nhi cũng không có ý muốn khoe khoang, nàng chẳng qua là muốn tỏ ý với Nguyệt quý phi, bản thân mình căn bản sẽ không đem uy hiếp của nàng để vào trong lòng.
Lại không nghĩ tới, câu này thơ này là cổ nhân ở thời không của nàng làm, người ở thời không này căn bản chưa từng nghe qua.
Còn tưởng rằng là nàng sáng tác a.
Những người biết thi từ trong mắt đều lộ ra vẻ tôn kính.
Hóa ra, Tiên phi nương nương còn có tài hoa như vậy nha.
Ngay cả Đông Phong Túy cũng có chút kinh ngạc.
Nhìn không ra, nha đầu cợt nhả này còn có chút bản lĩnh này.
Nguyệt quý phi giận đến suýt ngất, xem ra hôm nay không cho nha đầu kia biết tay liền không được.
Vung tay lên, lệnh cho mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577049/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.