Chương trước
Chương sau
Đông phong Túy khóe môi cũng hơi hơi giương lên.
Nguyệt quý phi vừa thẹn vừa giận.
Sau một lúc lâu mới cắn răng nói: “Hoàng thượng cùng Thái hậu đương nhiên không cần sự đồng ý của ta, nhưng là các ngươi, trước hết phải xin chỉ thị của Bổn cung.”
Cổ Lạc Nhi không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng, hơi ngưỡng cổ, nhìn sắc phấn trắng Lê Hoa dưới bầu trời xanh thăm thẳm.
Khoan thai ngâm mấy câu thơ của cổ nhân.
Lê Hoa đạm bạch liễu thâm thanh, Liễu nhứ phi thì hoa mãn thành.
Trù trướng đông lan nhất chu tuyết, nhân sinh khán đắc kỷ thanh minh.
(Lê hoa bông liễu nhẹ bay
Hoa lê trắng cũng mãn khai khắp thành
Buồn trông trắng tuyết một cành
Ngắm hoa được mấy thanh minh trong đời
Đông Lan Lê Hoa-Quỳnh Chi dịch)
Cổ Lạc Nhi cũng không có ý muốn khoe khoang, nàng chẳng qua là muốn tỏ ý với Nguyệt quý phi, bản thân mình căn bản sẽ không đem uy hiếp của nàng để vào trong lòng.
Lại không nghĩ tới, câu này thơ này là cổ nhân ở thời không của nàng làm, người ở thời không này căn bản chưa từng nghe qua.
Còn tưởng rằng là nàng sáng tác a.
Những người biết thi từ trong mắt đều lộ ra vẻ tôn kính.
Hóa ra, Tiên phi nương nương còn có tài hoa như vậy nha.
Ngay cả Đông Phong Túy cũng có chút kinh ngạc.
Nhìn không ra, nha đầu cợt nhả này còn có chút bản lĩnh này.
Nguyệt quý phi giận đến suýt ngất, xem ra hôm nay không cho nha đầu kia biết tay liền không được.
Vung tay lên, lệnh cho mấy người nàng mang đến.
“Đập hết ra cho ta, có thứ gì đập thứ đó. Đem những tiện nhân dĩ hạ phạm thượng này toàn bộ bắt lại, hành hình.”
Những người này, đều đã quen ỷ thế hiếp người.
Lúc trước bị Cổ Lạc Nhi lôi Đông Phong Linh ra, hù cho nhảy dựng, bây giờ nghe thấy mệnh lệnh của Nguyệt quý phi, không còn kiêng dè, lại bắt đầu động thủ đập vỡ tất cả.
Phá còn ngoan độc hơn hồi nãy.
Cổ Lạc Nhi cũng thật sự nổi giận.
Nói không lại người liền muốn giở trò lưu manh sao?
Muốn đánh nhau, xem ai sợ ai?
Cổ Lạc Nhi đưa tay lén lút dò trong ngực, lấy cơ nỏ ra, nhằm vào đùi một thái giám đang đập phá mọi thứ hăng hái nhất, vặn cơ quan màu lam.
Ngân châm chuẩn xác bắn vào đùi thái giám.
Thái giám căn bản không phòng bị, vừa mới nâng lên một cái ghế chuẩn bị ném xuống, đột nhiên trên đùi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.
Đau đến mức hắn lập tức buông cái ghế ra, bưng lấy đùi kêu thảm.
Tiếng hô còn chưa dứt, cái ghế bị hắn nâng trên không trung lại rơi xuống, hung hăng nện trên mu bàn chân hắn.
Thái giám đột nhiên phát ra một tiếng thảm thiết còn thê lương hơn hồi nãy, không biết nên ôm đùi hay ôm chân.
Xuyên vào màng nhĩ người ta đau nhức.
Tất cả mọi người bị một màn biến hóa bất thình lình làm cho sợ ngây người.
Mọi người đều dừng lại động tác trong tay, ngơ ngác nhìn qua hắn.
Cổ Lạc Nhi vừa mới bắn ra ngân châm, kịp thời đem cơ nỏ giấu vào trong ngực.
Cơ nỏ này là của hắc y soái ca đưa cho nàng, nàng cũng không muốn gây ra phiền toái.
Đáng tiếc, Cổ Lạc Nhi không biết, dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, Đông Phong Túy ẩn trong bóng tối đã thấy rõ cơ nỏ trong tay nàng.
Trong mắt Đông Phong Túy hiện lên một chút kinh ngạc.
Cổ Lạc Nhi cất kỹ cơ nỏ.
Quát lớn: “Dừng tay cho ta, nếu không kết cục sẽ giống như hắn vậy.”
Nguyệt quý phi trong lúc khiếp sợ khôi phục lại, kêu lên: “Hắn chẳng qua cũng chỉ bị nện vào chân, các ngươi cẩn thận một chút là được. Còn không mau tiếp tục.”
Bọn thái giám lại thất thần, cũng không ai dám tiếp tục đập phá nữa.
Nguyệt quý phi hổn hển.
Tựa như phát điên kêu: “Các ngươi dám không nghe lời của ta? Cũng không muốn sống sao? Mau, đem toàn bộ những tiện nhân này trói lại cho ta.”
Cổ Lạc Nhi hạ quyết tâm, hôm nay nàng liền bất cứ giá nào.
Khẽ khom lưng, nhặt lên một xiên sắt nằm trên mặt đất dùng để thiêu nướng, vung lên nói.
“Chúng tỷ muội, lên a…, tuyệt đối không thể bị bọn họ bắt được, nếu không chỉ còn đường chết.”
Có mấy tần phi gan lớn cũng học theo Cổ Lạc Nhi, nhặt lên xiên sắt hoặc các loại vũ khí khác như mộc côn.
Trong đó, động tác tích cực nhất, phải kể tới Liên phi.
Mấy cung nữ công công các nàng mang đến thấy chủ nhân động thủ, há lại không che chở cho chủ tử mình, cũng đều triển khai tư thế chuẩn bị đánh nhau kịch liệt.
Cổ Lạc Nhi nhìn thấy còn mấy tần phi do dự, không dám động thủ.
Lại hướng các nàng kêu lên: “Các nàng đang sợ cái gì? Bị Nguyệt quý phi bắt được không chết cũng bị thương nặng. Chúng ta nhất định phải phản kháng, cùng lắm thì Hoàng thượng đuổi chúng ta ra khỏi cung, sợ cái gì?”
Đông Phong Túy nghe thấy những lời sau cùng này, lông mày giương lên.
Chỉ thấy mấy tần phi vừa nghe Cổ Lạc Nhi nói xong, không những không lo lắng, ngược lại đều sôi nổi nhặt vũ khí lên.
Muốn cùng Nguyệt quý phi khai chiến.
An Thụy bên cạnh kỳ quái “Ô” một tiếng.
“Mấy nương nương như thế nào lại không sợ bị đuổi ra cung? Chẳng lẽ các nàng không hiểu được, hậu phi sau khi bị trục xuất khỏi cung, sẽ rơi vào kết cục gì sao?”
Đông Phong Túy tà tà liếc mắt nhìn hắn.
Từ trước đến nay khéo về nhìn mặt mà nói chuyện như An Thụy lại không phát hiện ánh mắt của hắn.
Tiếp tục lầm bầm lầu bầu suy đoán.
“Tiên phi nương nương hai ngày này rốt cuộc đã nói với các nàng những gì? Ô, chẳng lẽ, hậu cung này đáng sợ như vậy, các nàng tình nguyện bị trục xuất khỏi cung cũng không nguyện ở lại trong cung?”
Dừng dừng, lắc đầu còn nói.
“Aiz, cũng là, Hoàng thượng không để ý tới các nàng, Nguyệt quý phi lại làm bừa không kiêng nể, cuộc sống trong cung này, thật sự là không có cách nào khác thay đổi.”
Đông Phong Túy rốt cục không thể nhịn được nữa nhẹ nhàng ho một tiếng.
An Thụy lập tức kịp phản ứng, rụt rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
Khụ khụ, hắn thật sự là già nên hồ đồ rồi.
Dù thế nào, cũng nên chừa cho Hoàng thượng chút mặt mũi nha.
Trong rừng Lê Tuyết.
Cổ Lạc Nhi giật cuống họng hô một tiếng.
“Xông lên.”
Dẫn đầu xông lên trước, giơ xiên sắt trong tay lên liền hướng trên người một thái giám quất tới.
Thái giám dù sao cũng là thái giám, đập phá gì đó đến không chút nào nương tay.
Nhưng đối mặt với chủ tử cấp bậc phi tử, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút chột dạ.
Bình thường, phụng theo mệnh lệnh Nguyệt quý phi, bạt tai người, đánh người hà khắc còn hạ thủ được.
Đó là trừng phạt, bọn họ chỉ là phương tiện để trừng phạt người, không cần gánh trách nhiệm.
Mà lúc này không giống vậy, bây giờ là đang đánh nhau nha.
Không dám thật sự cùng Cổ Lạc Nhi đối nghịch.
Cổ Lạc Nhi chính là nắm chắc loại tâm lý này của bọn hắn, xiên sắt trong tay nặng nề mà đánh lên cánh tay của một thái giám.
“Hừ, xem các ngươi còn dám đập vỡ đồ đạc của chúng ta hay không, còn dám khi dễ chúng ta hay không.”
Thái giám cánh tay kịch liệt đau nhức, bỏ lại chén đĩa trong tay đang cầm, liên tục lui về sau vài bước.
Tần phi còn lại đều được ủng hộ, cũng nhao nhao xông đến bọn thái giám đang đập phá.
Người các nàng mang đến cùng người Nguyệt quý phi mang đến đánh nhau thành một đoàn.
Nguyệt quý phi cùng mấy hậu phi ỷ lại trong lòng sợ hãi, cũng liên tiếp lui về phía sau.
Phía sau hoa mộc, An Thụy lại nhịn không được thấp giọng kinh hô.
“Oa, nhóm nương nương này thật là lợi hại nha. Thật không thể tưởng được, bình thường các nàng cam chịu, lại có thể phát động ngoan độc đến nhường này, quả thực là phụ nữ không thua đấng mày râu nha.”
(nguyên văn: cân quắc: phụ nữ, tu mi: đấng mày râu =)))
Đông Phong Túy vẫn là khí định thần nhàn, thong thả tự đắc mà nhìn.
(khí định thần nhàn: thần sắc thư thái)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.