An Thụy giữ vững tinh thần, tiếp tục bẩm báo.
“Các nương nương hai ngày này đều họp trong rừng Lê Tuyết, thỉnh thoảng ở cùng một chỗ yên ắng nói chuyện, có lúc lại chơi trò chơi, ăn đồ nướng.”
Trên mặt An Thụy hiện ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Tiên phi nương nương biểu hiện quá kì quái, thần thông cũng quá quảng đại.
Không biết các nàng dùng thủ đoạn gì, cư nhiên khiến đám nương nương ngày bình thường hiền thục như vậy lại cùng nàng họp thành một nhóm chơi đùa, lại còn ăn đồ nướng.
Một chút hình tượng cũng không có.
Lông mày Đông Phong Túy giương lên cực kỳ cao.
“Cái gì? Ăn đồ nướng?”
“Đúng vậy ạ, chẳng những là ăn đồ nướng, các nàng còn tự mình bắt tay vào nướng. Phong Linh công chúa cũng như thế.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, An Thụy thế nào cũng sẽ không thể tin nổi, nhóm nương nương tay đen xì cầm lấy thịt nướng, mỗi người ăn đến say sưa ngon lành.
Thật là kỳ quái.
Các nàng lựa chọn rừng Lê Tuyết làm địa điểm tụ họp, sợ cũng là cùng việc này có liên quan a.
Rừng Lê Tuyết, tên cũng là nghĩa, một mảnh rừng hoa lê lớn.
Mùa này, đúng là thời điểm Lê Hoa nở rộ.
Hoa bông vây lấy đầu cành, giống như một chùm tuyết trắng.
Giữa hoa bông có thật nhiều ong mật xiu xíu đáng yêu vù vù bay quanh.
Tôn lên xanh thẳm bầu trời, khiến cho người ta cảnh đẹp ý vui.
Dưới tàng cây Lê hoa, mặt cỏ xanh biếc, địa thế thập phần rộng lớn.
Là địa điểm tụ họp tốt nhất.
Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577043/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.