Coi hai ngày nay quan sát hắn, Đông Phong Túy nói chuyện từ trước đến nay lười biếng, cho dù tức giận, cũng chưa bao giờ phải hiện ra ngoài mặt.
Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?
Thú vị thú vị.
Chớp mắt vừa nhìn, thấy Đông Phong Túy đang đứng trên hành lang, bạch y tung bay, tuấn mỹ vô song.
Cổ Lạc Nhi suýt nữa nhìn đến ngẩn người, may là nộ khí trên mặt Đông Phong Túy đem thần chí của nàng kéo lại.
Nàng mới không sợ hắn a, vài bước đã nhảy đến trước mặt Đông Phong Túy.
Nhìn lên trên, nhìn xuống dưới, trong miệng kinh hô.
"Oa, Hoàng thượng, ngươi nhất định nên đi lại đi lại nhiều hơn, ngươi như thế này, so với chỉ nằm một chỗ soái hơn, khốc hơn. Theo ta thấy, ngay cả Tam đại công tử cộng lại cũng đều kém ngươi." (khốc: tàn bạo)
Nghe được câu nói sau cùng, thần sắc trên mặt Đông Phong Túy cuối cùng hòa hoãn một chút.
Vốn định hung hăng trừng Cổ Lạc Nhi một cái, rồi hảo hảo nói móc nàng vài câu.
Cuối cùng ngại mệt mỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.
Xoay người, liền muốn đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay, hắn đã làm quá nhiều chuyện.
Cần phải nghỉ ngơi gấp.
Mới quay người lại, đã nghe thấy Cổ Lạc Nhi nho nhỏ tiếng nói thầm.
"Đáng tiếc, ta chưa thấy qua Tam công tử, ai biết nếu so sánh rốt cục ai đẹp nhất đâu. Nếu như có thể tận mắt nhìn bọn hắn thì tốt rồi."
Đông Phong Túy trên mặt cứng lại.
Lấy tốc độ từ trước đến nay chưa có quay người lại, hướng Cổ Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577038/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.