Nàng đột nhiên thay đổi thái độ, hắn không hiểu vì nguyên nhân gì, nhưng hắn tin chắc, tuyệt đối không phải vì Cổ Lạc Nhi chịu khuất phục bởi Đông Phong Túy.
Tuyệt đối không phải.
Đông Phong Túy nằm ở trên giường cũng âm thầm nhắc nhở mình.
Nha đầu kia đột nhiên nở nụ cười, đột nhiên biết nge lời, cũng không phải là chuyện gì tốt.
Phải cẩn thận một chút.
Cổ Lạc Nhi cung kính nói: “Hoàng thượng, nếu không có chuyện khác, nô tỳ cáo lui. Hoàng thượng, hôm nay ngài đã trò chuyện thật nhiều, rất mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, buổi tối mới có tinh thần ăn cơm tối.”
Đông Phong Túy không lên tiếng.
Chỉ ở trong lòng nói, tí nữa sẽ phải nhớ kỹ phân phó An Thụy, tới bữa tối không cho phép Cổ Lạc Nhi xông vào.
Hắn cũng không muốn ăn cháo loãng rau xanh cùng bánh ngô thêm nữa.
Cổ Lạc Nhi thấy Đông Phong Túy không có phản ứng, vụng trộm cười cười, rời đi ra ngoài cửa.
An Thụy hiểu rõ Đông Phong Túy, biết rõ hắn vẫn chưa ngủ.
Tiến lên thu bức tranh, bẩm: “Hoàng thượng, chuyện của Đạp Tuyết công tử xử lý như thế nào?”
Đông Phong Túy từ từ nhắm hai mắt hỏi: “Hắn chỉ trộm ngọc tỷ, không trộm những thứ khác sao?”
“Dạ, ” An Thụy đáp, “Chỉ trộm ngọc tỷ. Thật không nghĩ tới, Đạp Tuyết công tử từ trước đến nay chính trực như thế lại trộm ngọc tỷ?”
Đông Phong Túy với khẩu khí lười biếng trước sau như một nói: “Trẫm biết nên xử lý như thế nào, ngươi không cần quan tâm.”
“Vâng.”
An Thụy ưu tâm lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577035/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.