Chiếc kiệu hoa có đến mười tám người khiêng đi vào cửa cung, dọc theo con phố đi qua phía sau hành lang: Rồi lại đi xuyên qua một con đường rất dài, cuối cùng dừng lại trước một tòa lầu thanh nhã. 
“Vương gia! Người muốn làm gì?” Cùng với kiệu hoa từ từ hạ xuống đất, Hoắc Thiên Trạm định nhấc chân muốn xông lên phía trước. Trạm vương phi đứng cạnh hắn nhanh tay lẹ mắt thoắt cái đã bắt được cánh tay trượng phu mình, rất nóng lòng nhưng không thể không giảm thấp giọng nói: “Hoàng thượng đang ở đây, xin Vương gia suy nghĩ kỹ!” 
Hung hăng trừng mắt ném tới người nào đó, Trạm vương phi không khỏi lui về sau nửa bước nhưng vẫn cầm lấy tay hắn không buông, đeo bám đến cùng nói: 
“Xin Vương gia cân nhắc!” 
Hoắc Thiên Trạm bi thương ngẩng đầu lên, lúc này bầu trời lại có rất nhiều bông tuyết lả tả bay xuống, thỉnh thoảng còn có một hai mảnh rơi vào hốc mắt, cơn lạnh lẽo ập tới rốt cuộc cũng làm cho hắn thanh tỉnh lại đôi chút. 
Bỏ đi! 
Trong lòng vang lên một tiếng thở dài, bỏ đi! 
Đây là sự lựa chọn cuối cùng của nàng, mình có đi cưỡng cầu cũng chẳng có ích lợi gì? 
Mà thiên hạ này, ai có thể quyết liệt tranh giành một người phụ nữ với Hoàng đế? 
Trạm Vương phi hướng ánh mắt ai oán về phía người đàn ông của mình, cũng không thể nói rõ trong lòng là ghen hay là hận, hoặc là uất ức. 
Mấy ngày liên tiếp vừa qua Hoắc Thiên Trạm đã làm việc rất hoang đường, thới điểm một đám con gái từng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/40217/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.