“Ta biết.” Hắn ôm nàng chặt hơn, “Ta chết để thoát thân, cũng vượt qua muôn sông nghìn núi đứng trước mặt nàng lần nữa... Đi theo ta được không?”
Hắn nói câu này, Vệ Lai liền gật đầu thật mạnh.
“Được!” Không hỏi nhiều, chỉ cần là hắn nói, nàng đều đồng ý.
“Đi tiêu dao chân trời với ta, từ đó cách xa hoàng quyền, từ đó tự do cả đời...”
...
“Ca ca, huynh không cần tiễn nữa, đến đây thôi, được không?” Ở ngoại ô thành Sở Đô, năm người năm ngựa cùng đi. Cuối cùng khi dừng lại ở một ngã ba đường thì Vệ Lai nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hoắc Thiên Trạm, nói. “Ca, tiễn đã xa, nên từ biệt thôi.”
“Ta biết.” Hoắc Thiên Trạm cười khổ, “Cứ muốn tiễn các muội thêm đoạn đường nữa, đi lần này không biết lúc nào thì có thể gặp lại nữa”
“Ca nói gì đấy!” Vệ Lai giả vờ tức giận, “Muội là muội muội của huynh, muội bảo đảm ngày mười lăm tháng tám hằng năm đều về Thiên Sở thăm huynh và chị dâu, được chưa?”
“Được!” Hắn gật đầu, rồi nhìn Quý Mạc Trần bên cạnh Vệ Lai, cất giọng nói. “Hôm nay đệ cũng không phải là người ngoài nữa, ta cũng không lấy tư cách là Hoàng Đế. Ta mặc đệ gọi muội của ta là Vệ Lai hay gọi nàng là Lam Ánh Nhi, nhưng nàng chính là nàng. Nếu đệ đã lựa chọn như vậy, phải cam đoan với ta ở bên nàng cả đời. Công chúa Thiên Sở chúng ta, đệ không được để nàng tủi thân!”
“Ta bảo đảm!” Quý Mạc Trần nghiêm túc nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713775/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.