Thoáng một cái đã qua bốn tháng, chiến báo ở biên quan liên tục được truyền đến, lúc thắng lúc thua, lúc lỏng lúc căng. Hôm nay tiến về phía trước năm mươi dặm, ngày mai lại lùi về sau ba mươi dặm.
Mặc dù về tư mà nói, đây là một giao dịch tình cảm.
Nhưng về công mà nói, đây vẫn là một cuộc chiến tranh.
Dẹp sang một nhân tố là Vệ Lai, Hoắc Thiên Trạm vẫn quan tâm đến thắng thua nhất, hai toàn thành đã mất kia cuối cùng cũng đã về tay.
Vì vậy mỗi ngày luôn đến chỗ quân cơ, chiến báo chất đầy trên bàn, tình cờ nhớ đến cái gì đó sẽ phê vào trong mấy cái.
Vệ Lai biết hắn phiền lòng vì chiến sự biên quan, nên cũng ngoan ngoãn ở trong Cung Ánh Tuyền, không đi làm phiền hắn lại càng không ra ngoài sinh sự, yên tĩnh như trước khi có nàng trong hoàng cung này, tất cả đều như ban đầu.
Nhưng nàng phiền lòng, trước nay chưa từng buồn bực như vậy.
Quý Mạc Trần ở trên chiến trường! Quý Mạc Trần ở trên chiến trường!
Bốn tháng nay, trong đầu Vệ Lai vẫn luôn vang lên câu nói này.
Quý Mạc Trần ở trên chiến trường!
Sao nàng lại có thể không lo lắng?
Mặc dù mỗi ngày Sơn Linh đều khuyên nàng mở lòng, mỗi ngày đều ở đây nói cho nàng biết Quý Mạc Trần chắc chắn sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may, nói cho nàng biết Quý Mạc Trần nhìn thì ôn văn nhi nhã, nhưng võ công của hắn rất cao, cao đến xuất thần nhập họa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713768/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.