Nữ nhân này quá yêu Hoắc Thiên Trạm, yêu đến mức nguyện ý chắp tay dâng lên hạnh phúc của mình.
Vệ Lai phải để nàng ấy biết một đạo lý: “Yến Yến, ngươi cho rằng dùng cách này để đổi lấy sự vui vẻ của hắn chẳng phải tăng thêm đau khổ cho ngươi sao? Ngươi đã sai lầm rồi! Đó là cả đời, cô độc vĩnh viễn không kết thúc!”
Có thể nàng nói rất nghiêm túc, có lẽ câu này ngẫm kỹ lại, thật sự khiến người ta có chút sợ hãi.
Thuần Vu Yến liên tục lùi lại mấy bước, lông mày nhíu chặt, giống như đang cân nhắc hoặc đang sợ.
“Yến Yến!” Vệ Lai không buông tha, tiếp tục nói: “Đàn ông có thể yêu, có thể kính, cũng có thể dựa vào. Nhưng ngàn vạn lần không được đem tất cả sự mong đợi đặt hết lên người họ! Bất kể người ngươi yêu là Hoàng đế hay là người bình thường, cũng không thể coi họ là toàn bộ mạng sống. Hôm nay là ta không muốn ở lại, nếu như có một ngày đổi thành một cô gái khác muốn ở lại, rốt cuộc ngươi sẽ hiểu được cái gì là dẫn sói vào nhà.”
...
Khi Thuần Vu Yến rời đi, trong lòng Vệ Lai thật sự cầu nguyện một phen.
Nàng không muốn nói chuyện kiểu này thêm một lần nữa, hi vọng Thuần Vu Yến có thể hiểu lập trường của nàng.
Vệ Lai nàng không thể nào ở lại trong hoàng cung hầu chung một chồng cùng rất nhiều nữ tử. Đừng nói vốn không yêu, dù có yêu nhưng tự tôn của nàng cũng tuyệt đối không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713666/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.