Thuần Vu Yến mang theo Xuân Hỉ đến, tiểu nha đầu rõ ràng là đã khóc, hai mắt hồng hồng.
“Khóc cái gì!” Vệ Lai xoay người cốc vào đầu nàng, “Lão tử chưa có chết! Rõ ràng ván vừa rồi lão tử chiếm thượng phong, ngươi nên cười mới phải!”
“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm khẽ gọi: “Trẫm... Oan uổng cho nàng rồi.”
Nàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, khiến Hoắc Thiên Trạm cảm thấy nàng bị uất ức là ảo tưởng của mình. Nữ tử này vẫn luôn bàng quan với tất cả mọi chuyện như thế, bao gồm cả hắn và hoàng cung này.
“Khởi giá! Hồi cung!” Hoắc Thiên Trạm ra lệnh một tiếng, cuộc đi săn không vui vẻ này đã đến lúc tuyên cáo kết thúc.
Vệ Lai vẫn ngồi trên long xa, nhưng vào cửa cung sau, hướng vào khác hẳn lúc đi.
Thật ra nàng cũng không để ý, miễn cưỡng tựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng Xuân Hỉ lại đau lòng thay nàng, tiểu nha đầu cảm thấy người chủ tử này tốt vô cùng, không có vẻ kiêu ngạo, cũng không mắng nhiếc người. Chỉ đáng tiếc là nàng đắc tội Thái hoàng Thái hậu, lại có chuyện lằng nhằng với hai Hoàng đế, nghĩ cũng đúng là người có số khổ.
“Ngươi đừng than thở nữa!” Vệ Lai thật có chút buồn bực, nàng thì không sao, tiểu nha đầu này vẫn than thở từ bãi săn đến vào tận trong cung. “Chúng ta chỉ đổi chỗ ở thôi, ngươi còn như vậy sao?”
“Cô nương!” Xuân Hỉ thật sự không nhịn nổi, mở miệng nói: “Làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713615/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.