“Nữ nhân kia!” Vệ Lai chẳng chút khách khí chỉ thẳng mặt Tô Nguyệt Như: “Cách nhau 20 bước bắn với lão tử, sống hay chết lập tức sẽ thấy ngay! Thế nào? Cách này còn mau lẹ hơn cách ngươi và lão thái thái kia hợp nhau nghĩ ra!”
“Khốn kiếp!” Đột nhiên giọng nói giận dữ truyền đến, Lão thái thái rốt cuộc cũng không ngồi yên được, há miệng run rẩy đứng dậy, chỉ thẳng vào Vệ Lai, mắng — “Yêu nữ họ Lam! Ngươi làm loạn Thiên Sở ta, hại chết đứa con trai của ai gia, giờ lại đến gieo họa lên đầu người khác! Tô Quý phi so tài săn bắn với ngươi, ngươi lại muốn so bắn người với nàng! Dưới gầm trời này tại sao có thể có nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy! Lại cố tình đụng đến hoàng gia chúng ta!”
Lão thái thái rất tức giận, thân thể vốn đã không tốt, ầm ỹ như vậy nên không đứng vững, ngã mạnh lại lên ghế. Sau đó liền lấy tay vỗ trán, choáng váng một hồi.
“Mẫu hậu!” Dù nói thế nào đó cũng là mẹ ruột của hắn, cho dù trong lòng Hoắc Thiên Trạm có hận, cũng khó nhìn mẫu thân té xỉu mà mà không quan tâm.
Mọi người lộn xộn, cây cung tím trạm trổ kia vẫn còn trong tay Vệ Lai, cũng đã không còn ai nhìn nàng nữa, tất cả đều tập trung chạy đến chỗ Thái hoàng Thái hậu.
“Trạm Nhi!” Đợi Lão thái thái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mở mắt ra thì thấy được Hoàng thượng ngay trước mặt bà. “Trạm Nhi! Con không thể cưới nữ nhân kia, tuyệt đối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713611/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.