Chỉ tiếc, cô gái nhỏ Lam Ánh Nhi này không có phúc phận.
Nàng chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là lúc bị trói trên đống lửa.
Khi tỉnh lại nàng có thể cảm thấy thân thể hết sức yếu ớt, hơn nữa bị đốt như vậy mà có thể vượt qua cũng phải dựa vào linh hồn của Vệ Lai nàng chống đỡ.
“Cô nương!” Thấy nàng sững sờ, cung nữ lại lên tiếng gọi, “Người không ngủ sao? Trước khi đi Hoàng thượng đã căn dặn trên người của người có thương tích, không thể ngâm mình quá lâu.”
“Không sao!” Nàng phất tay hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cung nữ khom người thưa: “Nô tỳ là Xuân Hỉ!”
“Được! Xuân Hỉ!” Vệ Lai cười cười: “Ngươi đi tìm cho ta một bộ y phục, ta ngâm mình thêm một chút nữa.”
“Dạ! Cô nương người không nên ngâm quá lâu, Hoàng thượng nói...”
“Được rồi!” Không muốn nghe nàng mở miệng ra là Hoàng thượng, Hoàng thượng, “Ta ngâm một chút là được, ngươi lấy quần áo rồi thì lấy luôn chút đồ ăn đến, ta đói bụng rồi!”
Xuân Hỉ lĩnh mệnh đi, Vệ Lai cởi quần áo, bước lên mấy bậc thang vào hồ nước nóng, cố gắng cẩn thận không để vết thương chạm vào nước.
Quả nhiên suối nước nóng rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn ngâm mình trong thùng gỗ ở tiểu trúc trên núi hơn.
Xuân Hỉ rất nghe lời, nhưng nàng vẫn nhớ Sơn Linh ngày ngày cãi nhau với mình hơn.
Không biết nha đầu kia chạy được xa chưa, gặp được Quý Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713551/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.