Dĩ nhiên...
Vệ Lai ngã ngửa người về phía sau, tựa vào thành xe ngựa.
Cái tên Vương gia bây giờ đã thành Hoàng thượng kia, hại nàng bị thương nặng như vậy ít nhất cũng phải trả lại hắn một cái tát mới đúng!
“Haizz!” Nàng than nhẹ, không ngờ thân thể này mệnh còn mang đào hoa, hơn nữa đào hoa này hóa ra còn có cả Hoàng thượng.
Nàng hiểu, đây không phải là phúc mà ngược lại chính là họa.
Đời trước ngủ nằm mơ nàng cũng muốn chạy trốn khỏi trung tâm chính trị, không ngờ trùng sinh lại vẫn đi theo đường cũ.
Không có tâm trạng nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, xốc nảy lâu như vậy, vết thương trên ngực nàng đã sớm đau đến run lên.
Nhưng giờ Vệ Lai lại thấy có sẹo cũng không tồi, có lẽ tương lai đây chính là cái cớ để nàng bám lấy Quý Mạc Trần...
Dĩ nhiên, nàng phải có cơ hội gặp lại cái người thanh nhã đấy đã.
***
Cũng không biết đã đi được bao xa, rung rung lắc lắc, dần dần trời cũng đã tối.
Xe ngựa chợt dừng lại, nàng nghĩ là đã đến nơi rồi, tự vén rè cửa lên nhìn ra ngoài, đập vào mắt mình lại là một vùng đất hoang vu!
“Sao không đi tiếp?” Nàng cất tiếng hỏi.
Đới Tiềm đi đến chỗ nàng đáp: “Cô nương đừng nóng vội, chờ trời trễ hơn chút, tốt nhất là chờ đến đêm chúng ta hãy vào kinh.”
“Ha...!” Vệ Lai lập tức vui vẻ, rồi hét với Đới Tiềm đang đi gần lại: “Sao đây? Các ngươi còn muốn cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713541/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.