Vệ Lai mừng rỡ: "A ha ha ha! Sớm biết mắng mày có tác dụng thì từ lúc bắt đầu ra khỏi cửa lão tử đã một phút mắng một lần ba phút đánh một cái, con ngựa này...."
Nói còn chưa dứt lời, con ngựa hiền lành đột nhiên dừng lại, sau đó nâng cao đầu ngựa, phát ra mấy tiếng hí về phía trước.
Vệ Lai thuận mắt nhìn lại, trông thấy x axa ở phía trước năm sáu thước trong màn đêm đen đặc, có một nam nhân áo trắng ngồi thẳng người nhìn tới chỗ mình.
Suýt nữa là tim cô vỡ tan rồi, như có cảm giác đang gây tội bị bắt được.
"Quý Mạc Trần qua mặt mình từ khi nào?" Trong lòng Vệ Lai thầm oán, "Người này đứng ở đây đã bao lâu rồi? Tại sao mình lại không cảm nhận được chút xíu nào vậy?"
Bất giác cúi đầu thấp xuống như người có lỗi, Quý Mạc Trần đứng từ xa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.
Hắn vốn là đang ngủ rất say, thậm chí khi nha đầu này len lén trốn khỏi viện cũng không hề hay biết.
Hoặc nói là quá buông lỏng cảnh giác, nàng nói muốn ở lại nhà trúc trong rừng núi cả đời, hắn lại tin là thật.
Không ngờ người ta đã muốn đi nhanh như thế.
Lại nói, Quý Mạc Trần cũng không biết tại sao mình cứ vội vã đuổi theo như vậy.
Khi hắn phát hiện không thấy Vệ Lai đâu, theo bản năng sinh ra một nỗi hoang mang, lại nhìn đến ngựa của mình cũng bị cưỡi đi, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713496/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.