Vệ Lai tự giễu bĩu môi, sau đó bước vào thùng gỗ, thời điểm ngồi xuống, nước vừa vặn đến ngực không dính đến miệng vết thương.
Ngầm khen tiểu Sơn Linh một phen, lại kiểm tra vết thương thấy đã ổn...Hầy, lại còn bị ngay chỗ bộ ngực sữa, không khỏi nổi lên tức giận.
Không biết có thể lưu lại sẹo hay không nữa! Nếu là để lại một vết sẹo xấu xí ở chỗ này, mình có sống được nữa hay không?
Bỗng nghĩ đến ngày ấy mới vừa tỉnh lại, Sơn Linh đã từng nói thương thế kia là Quý Mạc Trần tự mình xử lý cho mình, trong lòng nàng đột nhiên run lên, vị trí vết thương như vậy... Vừa lúc, nếu như dựa theo cách nghĩ của nữ tử cổ đại, có thể bảo người kia phụ trách việc chung thân hay không?
“Chết tiệt!” Không khỏi giơ tay gõ đầu một cái: “Nghĩ cái gì thế! Đầu óc thật là càng ngày càng xấu xa!”
Vệ Lai vẫn cứ ôm lấy cách nghĩ thần linh không thể khinh nhờn, hài hòa mặc niệm một trăm lần.
Tự nhiên cả người lại run lên, con bà nó, Quý Mạc Trần kia đúng là một vị thần!
Nhưng mà...Thần linh thì cũng phải có xuất thân chứ...Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Gian tiểu trúc này tuy nói là yên tĩnh, nhưng mà kiến trúc của nơi này không hề thô thiển, thậm chí còn có thể nói là tao nhã khang trang.
Mặc kệ là chính hắn làm hay lại là mua lại, chắc chắn cũng là một khoản không nhỏ.
Vệ Lai không rõ bạc thời cổ đại đổi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713482/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.