“Lạnh, lạnh quá!” Vệ Lai không có tiền đồ mà đánh răng cầm cập, đổi lấy ở phía đối phương một tiếng thở dài.
“Chỉ là một thanh tiêu mà thôi, có cần phải liều mạng vậy không?”
“Thanh tiêu này huynh vẫn luôn mang theo nó ở bên mình, nhất định là rất quan trọng. Còn nữa, tôi rất thích nghe huynh thổi nó bởi vậy không thể làm hỏng nó được.”
Quý Mạc Trần vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy hai người đều đang đứng ngâm trong nước, ngay lập tức quyết định bế Vệ Lai lên đi thẳng vào trong bờ.
“Tiêu này là ngọc cổ ngàn năm chế thành, là vũ khí phòng thân của ta, làm sao có thể bị hư dễ dàng như vậy được.”
Trong giọng nói như có vẻ trách móc, nhưng vẫn tự mình bế Vệ Lai đến phòng của nàng, sau đó đặt nàng xuống giường.
Sơn Linh lúc này cũng vội vã chạy tới, thấy tình huống này không nói hai lời liền đi tìm xiêm y cho Vệ Lai tắm rửa.
Quý Mạc Trần cảm thấy đứng ở chỗ này có chút không tiện, muốn đi ra ngoài nhưng lại không yên tâm chỗ miệng vết thương vừa bị rách của Vệ Lai.
Rốt cuộc Sơn Linh đành mở miệng nói trước: “Chủ nhân yên tâm, miệng vết thương nô tì sẽ xử lý tốt, nô tì cũng sẽ chăm sóc cho Vệ cô nương thật tốt!”
Vệ Lai gật đầu, nhìn về phái Quý Mạc Trần biểu hiện hãy yên tâm, thấy đối phương rốt cục ra khỏi phòng, lúc này mới quay đầu lên nhìn Sơn Linh bĩu môi nói: “Tiểu nha đầu, giận sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713476/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.