“Phong bế lại huyệt đạo thật ra không phải là một cách hay!” Vệ Lai quyết định không nói đến vấn đề kia nữa, dù sao bị mỹ nam ở ngoài cửa sổ nhìn lén cũng là một chuyện rất vinh dự. “Phương pháp phong bế lại huyệt đạo này thật ra cũng không hay lắm, bởi vì ngăn cản máu lưu thông trong thời gian dài sẽ rất có hại cho cơ thể...Được rồi!” Nàng phất phất tay phải, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Xin chào! Ta tên là Vệ Lai!” Cuối cùng đã có thể nói ra tên thật, ở cái thế giới này không cần phải che che giấu giấu. Hy vọng cái tên Lam Ánh Nhi kia ở đây vẫn chưa được ai biết đến.Trước nên cứ để cho đối phương có thói quen gọi mình là Vệ Lai cái đã. 
Quý Mạc Trần thấy nàng tự giới thiệu về mình còn đồng thời giơ ra bàn tay, cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng chỉ hơi ngẩn ra trong chốc lát, rồi lập tức nói: 
“Ta tên Quý Mạc Trần.” Giọng nói nhạt nhẽo như bột ngũ cốc không người nào thích ăn. 
Vệ Lai không muốn so đo với hắn, hiệu quả thật giống với những gì nàng đã dự đoán. 
Một người như vậy, cộng thêm tiếng nói như thế, kết hợp với giọng điệu này, còn có thần thái đó, tên như thế cũng là chuyện đương nhiên. 
“Cô đơn hiu quạnh...” Nàng tự mình thì thầm nói: “Cô đơn đúng là một chuyện rất đau khổ, tên của huynh đặt thật không tốt.” Sau đó lại lúc lắc đầu: “Nhưng mà coi như cũng dễ nghe! Đúng rồi.” Nàng giương mắt nhìn thẳng vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713460/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.