Về phía Triệu Gia Thông, đến khi tỉnh rượu anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà đầu anh lại đau đến như vậy, nhìn phòng của mình thì lại bề bộn.
"Chị Tuyên, dọn phòng giúp em!!"
Triệu Gia Thông gọi lớn, nhưng đáp lại anh là sự im lặng đến đáng sợ, Triệu Gia Thông đứng dậy đi ra ngoài, không lẽ giờ này mà Tịnh Tuyên còn ngủ nữa sao? Thường cô dậy rất sớm để chuẩn bị cho lịch trình mới của anh mà.
"Chị Tuyên, chị còn ngủ sao?" Triệu Gia Thông đứng trước cửa phòng cô gõ cửa gọi.
"Chị Tuyên"
Triệu Gia Thông gọi mãi nhưng chẳng thấy cô ra mở cửa, Triệu Gia Thông lo lắng đẩy cửa đi vào xem thử, thấy phòng của cô trống trơn, quần áo cũng đã dọn sạch sẽ không còn một thứ gì hết.
"Chuyện gì vậy? Không lẽ chị ấy về nhà cũ mà sao không báo mình hay?"
Triệu Gia Thông lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tịnh Tuyên nhưng máy của cô đã khoá, không gọi được, Triệu Gia Thông lúc này vô cùng lo lắng và có chút tức giận, vì cô làm gì mà anh không gọi được thế này.
Triệu Gia Thông nhìn lên bàn có một tờ giấy để lại, anh bước tới cầm lên xem thử, tay anh khẽ run run nhìn dòng chữ trên giấy, bắt đầu hồi tưởng về chuyện đêm qua.
"Gia Thông sau này tự chăm sóc mình cho tốt hoặc tìm một người khác có thể chăm sóc em tốt hơn chị, đêm qua chị đã suy nghĩ rất nhiều chị mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tim-duoc-em-roi/2876064/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.