ắc y nam tử quỳ gối ở ngoài bức rèm che toàn thân mồ hôi sũng nước,hai tai cẩn thận lắng nghe bên trong nội điện, sợ chính mình một cáikhông chú tâm, đầu trực tiếp chuyển nhà.“Xem ra, Mộc Hiệp mấy năm nay công lực tiến bộ không ít, ngay cả Hồng Nguyệt cũng không thể đối phó hắn .”
Bàn tay ngọc được bảo dưỡng cẩn trọng đang cầm tách trà, từtừ thổi khí, nheo mắt lại thấy nhiệt khí lả lướt như mây tản ra,lànkhói tiếp theo lại bay lên, sinh sôi không ngừng, chỉ đợi đến khigần nguội lạnh, nhiệt khí mới có thể tiêu tán.
“Thuộc hạ đáng chết, không nghĩ tới Hồng Nguyệt không thể đối phóhắn, bằng không,sẽ sai phái thêm người ra tay.” Hắc y nam tử xoa xoamồ hôi trên trán,cái bao phía trên cổ tay, dây nhỏ màu đỏ thêu chữ“Chiếm” ,tự tuyên cáo thân phận của hắn, bộ tộc chiếm vu, sát thủ bậcnhất.
Đem tách trà đặt lên bàn, một tay nâng làn váy, vén bức rèm che,hoàng Thục phi nhìn ngườiddangff cúi gằm trên mặt đất, che miệngcười nhẹ,ngón tay nhọn hoắt màu trắng, chỉ cần huy động rất nhỏ,liền giết người trong nháy mắt.
Lấy khăn tay bên trong ống tay áo, nàng chà lau mồ hôi lạnh trên trán hắn.
“Đáng chết, quả thật là nên chết.”
Thân ảnh quỳ trên mặt đất run lên, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại chờ đợi số mệnh.
Đột nhiên một nam tử khoảng chừng 15 tuổi bước vào, trên đầuđội vương miện màu tím,đôi lông mày uốn lượn hình rồng, mặc bộ y phục hai màu,ống tay áo đỏ thẫm, thắt sợi tơ nhiều màu sắctrên cổ tay, áo choàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/174624/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.