Lạc Tang quốc niên lịch năm một trăm ba mươi mốt, thái hoàng Thái Hậu được mọi người an táng đi về cõi tiên, tiểu Hoàng Thượng Phù Vân Khâu Trạch năm ấy bảy tuổi được tướng quân Thanh Vũ phò trợ lên tiêp quản triều chính, tên gọi là Tinh Trị Chi Kì.
Màn đêm đen kịt, thanh phong hề hề, thị vệ gác đêm cắt lượt luânphiên, thừa dịp khe hở, thân ảnh nhỏ xinh lặng yên đi sát qua ngườibọn họ.
Ô ô, thái hoàng Thái Hậu chỗ nàng dựa vào đã đi về cõi tiên, trongcung lại không thể yên ổn, mỗi khi nghĩ đến Mẫn Hách Vương gia kia sắcmặt âm hiểm cười, nàng liền gặp ác mộng, hoàn hảo hiện tại chính mìnhcũng mười tuổi , nghe các cung nữ nói trong thành thanh lâu đang chiêutìm trẻ nhỏ, nàng đi nơi đó tìm chút việc nhỏ nuôi sống chính mìnhhẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần có thể ra khỏi hoàng cung này, nàngliền tự do ……
“Đi đâu?” Mắt lạnh nhìn thân hình lén lút lén lút, thân ảnh bảy tuổi so với nàng mười tuổi lại cao hơn rất nhiều.
Bảy năm qua nàng cứ lặp lại chuyện này, không mệt sao? Nghĩ đến mỗiđêm luôn bị cái lạnh đánh tỉnh, hắn thực nên lo lắng có nên hay khôngnên “Ở riêng”, hơn nữa, tư thế ngủ của nàng có điểm xấu xí.
“Nhà vệ sinh.” Đem gánh nặng vứt ra ngoài tường, nàng bắt đầu dựngthang, thân thủ linh hoạt, đó là kinh nghiệm nàng không ngừnng tíchlũy trong bảy năm, phải nhanh, phải nhanh.
“Đi nhà vệ sinh bên ngoài cung?” Trên trán gân xanh hiện lên.
“Không đúng, phải nói là đi nhà vệ sinh ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/174619/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.