Lạc Dật quay về rồi ! Y Y bước nhanh tới , nhíu đôi lông mày lại rồitự động đỡ cái sọt trên vai hắn xuống, nhìn bên trong đựng đầy ắp dượcthảo quý hiếm.
“Đại cha nuôi!” Tiểu Ngư nhi thấy mẫu thân không nhéo mình nữa liềnnhảy vào lòng Lạc Dật, thân thiết ôm cổ hôn chụt một cái lên khuôn mặttuấn mỹ của hắn.
“Chậc, Chậc, chậc, nhìn đi kìa, nhi tử nhà ngươi vô cùng thân thiếtvới đại cha nuôi a ” Mẫn Hách trêu tức Phù Vân Khâu Trạch, thích thúnhìn gương mặt đang bừng bừng nổi giận của hắn.
Phù Vân Khâu Trạch nhếch môi, đôi mắt màu tím thoáng tản ra tia sáng ý vị , hắn cười lạnh.
“Đúng vậy, nhưng dù sao thì nó cũng là nhi tử của ta, còn ngươi cùnglắm chỉ có thể làm nhị cha nuôi , muốn cười nhạo ta ư , ngươi xem lạibản thân mình đi đã nhé.” Hắn vung tay áo, ngoảnh mặt nhìn sang nhi tửbảo bối,ánh mắt đột nhiên nhu hòa như nước không có tý liên quan nào tới cái nhìn mỉa mai lạnh lùng vừa rồi,đúng là trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Nói gì thì nói , bây giờ phải tạo ấn tượng tốt cho tiểu Ngư nhi cáiđã, nếu không, muốn dụ dỗ nó quay về hoàng cung sống e là rất khó.
Mẫn Hách tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nheo mắt cười giễu một tiếng,cố gắng đè nén lửa giận đang dâng lên trong lòng, hừ, dù sao để hắn xa Y Y 6 năm trời cũng đủ rồi, có làm nhị cha nuôi thì hắn vẫn là người ởbên cạnh tiểu Ngư Nhi nhiều hơn!
Tại sao cứ chạm mặt nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612641/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.