Công bình? Hoàng phi yêu dấu, ta cũng không nhớ rõ, khi nào thì dạynàng cánh tay lại hướng ra ngoài như vậy, phải biết rằng, ta, hiện tại,đã không giống ta của ngày trước, bất cứ chuyện gì, ta đều có khả nănglàm được.” dáng vẻ an nhàn, nhưng trong lời nói lại tỏa ra lãnh ý, tựanhư gió rét cuối động, rét lạnh thấu xương.Hoàng phi? Cái gì là hoàng phi? Tiểu Ngư Nhi khó hiểu mở to mắt nhìnphụ thân cùng mẫu thân sắc mặt khác nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùilại tỏ ra khá bình thản, không hề có cảm giác khẩn trương, cánh môi nhỏcòn tà tứ cong cong, đem cằm gác lên vai phụ thân, một bộ ngồi xem kịchhay.
Hắn là đang uy hiếp mình! Y Y cắn cắn môi, không được, mình tuyệt đối không thể yếu thế, đã nhiều năm như vậy, hắn đến bây giờ mới đến tìmmình, nói như thế nào đều là hắn không đúng.
“Cánh tay hướng ra ngoài thì đã sao, cho dù là ngươi,… ngươi hiện tại quyền thế đã không còn giống như xưa, thì thế nào, sao, muốn bắt ta đến đại lao hay sao?” nói đùa, mình lại không phạm tội, vì sao hắn cứ làmnhư mình đang phạm phải tội ác tày trời gì không bằng, còn bày ra cáikhuôn mặt đáng ghét như vậy.
Xem ra nàng thật đúng là không biết khiến mình ăn “giấm chua” sẽ cóhậu quả gì, còn nữa, cái tên Mẫn Hách chết tiệt kia cứ nhìn mình cườimỉm như vậy, hắn nhất định là cố ý!
“Tiểu Ngư Nhi, đi cùng cha, được không?” sắc mặt hắn vừa chuyển, đúng là không hề để ý tới Y Y.
“Đi đâu?” Tiểu Ngư Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612637/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.