Ngoài điện, tuyết trắng trắng như bông, ngày đêm không ngừng rơixuống, cảnh sắc bên ngoài đều bị che dấu trong màn tuyết, yên tĩnh ngủsay, tất cả chỉ còn lại một màu trắng thuần khiết, trang nhã.
Một thân ảnh khoác áo lông màu trắng, đứng tựa bên cửa sổ, một taychống thắt lưng, một tay khẽ vỗ về cái bụng hơi nhô cao của mình, gươngmặt bị hơi lạnh làm ửng hồng, nhưng ý cười trên mặt không hề suy giảm.
“Tỷ tỷ, mấy ngày gần đây, tỳ tỷ cùng Hoàng Thượng tỷ phu đã xảy rachuyện gì, sao tỷ phu lại đâm ra cáu kỉnh, ai nha, còn bắt muội làm âmđồng truyền tin.” Sầm Nhi lại thêm ít trầm hương vào hỏa lò, rồi tiếnlên đỡ lấy Y Y, kinh ngạc nhìn bụng của nàng, không ngờ, mới mấy thángđã lớn như vậy.
“Không nháo sao được? Bụng đã lớn như vậy , còn muốn ôm ngủ……” gương mặt ửng hồng của Y Y càng thêm đỏ ửng.
Ngự y đã nói hắn biết phải “biết kiềm chế”, nhưng vừa đến mùa đông,Khâu Trạch sợ lãnh nhất lại thích ôm nàng ngủ, đương nhiên, thườngthường không thể thiếu “tiến thêm một bước”, này, cũng là nguyên nhânnàng e ngại a.
Che miệng cười trộm vài tiếng, Sầm Nhi đem nàng dìu đến ghế dựa bằngbong mềm mại, trên có phủ một lớp da hồ ly trơn mịn, ấm áp, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân ảnh mặc hoàng bào xuất hiện.
“Tỷ tỷ, muội còn có chút việc, cáo từ trước.” Rất là thức thời, thấy Y Y trừng mắt nhìn, Sầm Nhi xoay người đi ra ngoài.
Y Y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khâu Trạch một cái, sao hôm nay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612628/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.