Chương trước
Chương sau
Sáo ngọc trong tay đặt lên môi, đôi mắt thật nhỏ của A Mang nghiềnngẫm nhìn đôi mắt Mẫn Hách chuyển thành màu nâu, mỉm cười, thanh âm uoán từ từ vang lên, đoàn mãng xà theo nhạc khúc phập phồng đong đưa thân rắn, đôi mắt đỏ chạch nhìn chằm chằm con mồi, xà tín thùy hạ chất lỏngdính dính, phiếm nhiều điểm mờ nhạt.
Y Y nhìn đám xà chung quanh đều chớp lemma nhóm đang quay lấy mìnhcũng từ từ rít đi, chắc là do âm vận ảnh hưởng, tạm thời chưa có ý côngkích mình.
Nàng tuy là mặt ngoài thoải mái, kỳ thật nội tâm đã sớm giống nhưkiến bò trên chảo nóng, loạn thành một đoàn, không lẽ hôm nay phải vùithây nơi này hay sao?
“Muốn chết!” Một tiếng trầm thấp quát lớn, chỉ nghe tiếng nổ vang lên ầm ầm bên tai.
Mẫn Hách hồng y vũ động, từ ống tay áo bay ra vô số kim điệp. Chúngtung đôi cánh xinh đẹp, rải ra vô số bụi phấn ánh kim, bay về phía mãngxà, mới nhẹ nhàng đụng chạm, liền vang lên vô số tiếng ầm ầm nổ vang,làm màng tai của nàng ẩn ẩn đau nhức.
“Y Y, nàng cẩn thận, đừng nhúc nhích, chờ bổn vương đi qua cứu, trămngàn đừng lộn xộn!” Hắn sốt ruột hướng về phía nàng chạy tới, nhưng màvừa mới bước được một bước, llại bị cái đuôi của cự mãng cấp quét trởvề.
“Hoàng nhi! Cẩn thận, hoàng nhi!” Hoàng thục phi thấy bộ dáng liềulĩnh của hắn, dọa nàng một thân mồ hôi lạnh, mà đàn xà đang vây lấynàng cũng bắt đầu tiến công, chỉ phải huyễn hóa ra khí cầu, bao lạichính mình cùng Tiểu Thanh.
Âm vận của nhạc khúc dần dần tăng lên, công kích của cự mãng cũngcàng phát ralúc càng kịch liệt, thân rắn màu xanh, màu đen, không ngừngvũ động, một con cự mãng màu đen đột nhiên phóng về phía Hoàng thục phi, miệng há to, cắn về phía khí cầu, dường như muốn cắn nát nó.
“Hoàng thục phi nương nương, bên trái nó có hạ chú thuật, người hãytấn công vào đó, nếu không, khí cầu phòng ngự này e rằng cầm cự khôngđược bao lâu.” Không ngờ nương nương nguyện ý cứu chính mình, Tiểu Thanh trừ bỏ mang ơn, dùng đôi mắt màu bạc liếc mắt một cái đã xem thấu thuật pháp của A Mang hạ trên người đám cự mãng.
Chú thuật? thì ra hắn cũng là người của chú thuật bộ tộc ! Hoàng thục phi kinh ngạc, nhưng vẫn y theo phương hướng mà Tiểu Thanh chỉ điểm,bắn hỏa diễ qua, khí cầu vừa vỡ ra cũng lập tức liền lại, răng nọc trắng phếu của cự mãng bị đánh nát thành bột, rơi xuống như tro bụi.
Nhìn thấy diễn biến, Y Y cũng tạm thời an tâm, như vậy, nhất thời nửa khắc, A Mang còn chưa thể gây khó dễ cho bọn họ, mà cứu binh, khi nàomới có thể đến đây? Vương phủ xuất hiện nhiều cự mãng bắt mắt như thế,chắc sớm đã có người nhìn thấy, bẩm báo Khâu Trạch đi?
“Ngươi yên tâm, dị tượng bên trong vương phủ, người ngoài nhìn khôngthấy ,” A Mang liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của nàng, dừng thổi, nhìn đàn mãng xà vẫn tiếp tục công kích, lộ ra nụ cười đắc ý,
“Ngươi đã quên, lần trước ta công kích ngươi, cung nữ bên ngoài cănbản là không hề phát giác, nếu không phải cung nữ bên cạnh ngươi mậttruyền tin tức, ta cũng sẽ không bị phát hiện……” Nói đến này, sắc mặthắn đột nhiên phi biến, ánh mắt cứng ngắc chuyển hướng thân ảnh xanhbiếc đang ẩn mình trong khí cầu.
“Đúng vậy, cho nên, lần này, nàng cũng có thể hướng người khác truyền lại tin tức trong Vương phủ.” Y Y nhe răng cười, ngẩn đầu nhìn thiênkhông,
“Cứu binh rất nhanh sẽ đến đây, A Mang, xà của ngươi vẫn là cho tangoạn đi, xà nướng, aizz, hương vị không biết như thế nào……” Hoàn hảovừa rồi nàng đem hai tay đặt ở sau lưng, vụng trộm kêu Tiểu Thanh truyền báo tin tức, nhưng mà, về phần nàng sẽ truyền báo cho ai, thật đúng làkhông thể hiểu hết.
Mộc Hiệp sư phó, Khâu Trạch, hay là Lạc Dật ca ca? Tốt nhất khôngphải là những thị vệ, vậy bọn họ thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.
“Ngươi!!! Xà của A Mang mới sẽ không cho ngươi nướng ăn!” Hắn dậmchân, cầm cây sáo chỉ vào nàng,“Ta trước cho bảo bối ăn ngươi!”
Không xong! Chọc giận hắn . Y Y ảo não nhức đầu, hiện tại nàng cũngkhông có một chút sức chiến đấu, nhất là từ ngày biết trong bụng có bảobảo, cả người đều giống như có chút nặng nề, nói toát ra, chính là đilại đều lười.
“Ngươi nghe lầm, nghe lầm rồi….” Nàng vội vàng ra tiếng, thành công ngăn lại việc hắn đem sáo ngọc đặt ở bên môi.
“Nghe lầm?” Hắn nghi hoặc cúi đầu.
“Ta là nói, chúng nó bộ dạng rất khỏe mạnh, cơ thể rất có mỹ cảm,ngươi là như thế nào dưỡng chúng nó “xinh đẹp” như vậy a? Nói cho tabiết, về sau ta cũng nuôi một ít đi.” Nàng đông cứng sửa miệng, trên mặt run rẩy giả cười.
Thì ra là như vậy, thì ra nàng cũng thích xà nha. Hắn vui mừng cười,lần đầu tiên có người ca ngợi xà do mình nuôi dưỡng, nhiều năm như vậy,người nào cũng vậy, khi vừa nhìn thấy bảo bối, đều sẽ dùng ánh mắt chánghét nhìn chính mình, cười nhạo mình một ngày nào đó sẽ bị cự mãng đóhại chết, nàng, là người đầu tiên khen chúng nó “xinh đẹp”.
“Ngươi dù sao cũng sẽ chết, muốn dưỡng chúng nó là điều không thể,bất quá, ta có thể nói cho ngươi biết, chúng nó đều là do ta nuôi nấngtừ nhỏ, trừ bỏ ta nói, thì chúng ai cũng không nghe, bởi vì mỗi ngày tađều cho chúng nó ăn một ít huyết của mình, cho nên nha, chúng nó tuyệtkhông phản lại ta.” Hắn nói thập phần hưng phấn, dường như đang cùng“người cùng chí hướng”, chia xẻ khoái hoạt bình thường, hai mắt trongsuốt lóe ánh sáng.
“Cho chúng ăn huyết của chính ngươi?” Y Y kinh ngạc, kia… vậy mỗingày cần bao nhiêu huyết mới đủ? “Không phải muốn đổ máu mà chết ? Saongươi còn chưa chết?”
Sao ngươi còn chưa chết? Hắn nghe được lời này, quyệt hạ mi, có chúthờn giận, nhưng lại lập tức kiêu ngạo nhếch khóe môi, lấy tay chỉ vàomãng xà.
“Chúng nó chỉ cần ngửi được mùi máu của ta, sẽ bắt đầu thí luyện, mỗi lần thí luyện, chúng nó sẽ cùng đồng bạn tàn sát lẫn nhau, chỉ cần giết được đối thủ, là có thể uống được huyết có pha dược thảo của ta, chonên, mỗi ngày ta chỉ cần bỏ ra nửa bát huyết là có thể, có khi còn íthơn.” Bởi vì chúng nó chỉ có thể dùng xà tín liếm một lần.
Thú tính! Tàn sát lẫn nhau…… Người nàng nổi một tầng da gà, lấy taynhu nhu, liền ngay cả bàn chân đều nổi lên cảm giác lạnh lạnh.
“Vậy những con đã chết thì giải quyết thế nào?”
“Sau k hi chúng nó giết chết đối thủ, sẽ cắn nuốt hết, không cần lolắng, sẽ không làm thành xà nướng cho người khác.” Hắn còn thật sự trảlời.
Ác! So với làm thành xà nướng còn khủng bố hơn! Nàng cười gượng haitiếng, hiểu được mình tốt nhất vẫn không nên hỏi tiếp, người này tuyrằng có chút ngây ngô, đơn thuần, nhưng lại vô cùng tà ác, cho nên mớibị Chính vương lợi dụng.
“Không nhiều lời nửa, hôm nay ta còn chưa cho chúng nó dược huyết, để cho nói không chừng sẽ bắt đầu thí luyện, không được, tốc chiến tốcthắng!” Vì không muốn ảnh hưởng kế hoạch, hắn mặt nhăn nhíu mày, thấysắc mặt Y Y trở nên có chút tái nhợt, tế mắt nhíu lại,“ giết ngươi trước rồi nói sau.”
Cái gì! Trước giết chính mình? Nàng sợ tới mức bật dậy, thấy hắn bắtđầu thổi sáo ngọc, đám xà vây quanh mình bắt đầu lắc lư cái đầu, mở lớncái miệng như bồn máu hướng về mình, bùn đất dưới chân bị ăn mòn ra mộtcái động lớn hai chân , của nàng bắt đầu run run.
Ngay lúc cái miệng đỏ au gớm giếng kia sắp bổ xuống, chỉ thấy bêntrong thiên không xẹt qua một viên lưu tinh, không gian tối đen xẹt quamột tia sáng màu lam… Cứ thế, đầu rắn màu xanh, màu đen,… chớp mắt mộtcái đã rơi xuống, vết cắt trên cổ vô cùng gọn gang dứt khoát. Đang bầnthần, thì ngoài hai cái đầu rắn, nàng còn nhìn thấy 1 cái đầu khác đanglăn lông lốc về phía chân mình….
Cứng ngắc ngẩng đầu, nàng ngước nhìn lên phía trên cự mãng, pháthiện… A Mang đã bị chặt đứt đầu, cần cổ máu tuôn như suối, thân hìnhthẳng tắp rơi xuống……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.