Vuốt nhẹ móng tay màu đen, hoàng thục phi đắc ý mỉm cười, đôi mắt dài nhỏ vi tà liếc liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cổ Y Y một cái, đắc ý gật gật đầu.
“Đúng vậy, là bản cung hạ độc, bất quá, độc này không dễ giải được,bởi vì, đây chính là cổ độc, chỉ có như thế, quốc sư mới không dễ dàngcứu nàng, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn cùng chúng ta hồi phủ.”
Không nghĩ tới bà ta hạ cổ độc là vì phòng bị mình, Lạc Dật thoáng tự trách, nhưng lại có chút lo lắng, độc này sẽ bất lợi đối với thai nhitrong cơ thể của Y Y.
Cổ độc! Nghe tới hai chữ này, gương mặt Phù Vân Khâu Trạch từ bănghải ngưng kết thành băng thạch, đôi mắt màu tím đánh giá hoàng thục phithân thiểm một lượt, nhất thời dương thần, lộ ra một nụ cười quái di.
“Con đã có biện pháp khiến cho nàng hồi phủ, mẫu hậu, người trướcgiúp nàng giải cổ độc, trong bụng của nàng còn có thai nhi, chớ đểthương đến thân thể của nàng!” Mẫn Hách không ngờ mẫu hậu lại vụng trộmhạ độc, sớm biết như vậy, sẽ không phái người thông tri người lại đây .
“Người ta hận con tận xương, con lại đối với người ta si tình mộtmảnh, hoàng nhi, con rốt cuộc bị nàng ta hạ bùa mê độc dược gì, đợi látnữa, mẫu hậu mang con đi xem một chút, miễn cho con trúng phải độc dânđen!” Bỏ bàn tay Y Y ra thủ, nàng bước nhanh đến bên cạnh Mẫm Hạnh, yêuthương dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt yêu mị, bên trong đôi mắt tràn đầylo lắng.
Thật sự là buồn cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612614/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.