Đợi Y Y nhìn thấy gương mặt người phía sau, mới thở dài một hơi.
“Mộc Hiệp sư phó.” Hô một tiếng, nàng nhu nhu mi tâm, không nghĩ tới bọn họ lại hồ nháo như vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
“Hoàng phi có thân dựng trong người, vẫn nên cẩn thận.” Nói xong, Mộc Hiệp liếc mắt nhìn Mẫn Hách một cái, huyết thống hoàng thất sao có thểđể cho hắn thương tổn.
Mộc Hiệp đi theo Khâu Trạch nhiều năm, coi như cùng Mẫn Hách cũng kết thành ân oán. Mẫn Hách nhíu mày, môi đỏ mọng lãnh câu, cả người đỏ rựcnhư một ngọn lửa, y bào đỏ tươi đột nhiên dấy lên, mãnh liệt loá mắt,cánh hoa rơi chưa chạm vào hắn đã tan biến, hóa thành hư không.
Khâu Trạch tất nhiên là chú ý tới đôi mắt mặc sắc của hắn đã chuyểnthành màu nâu, hướng ánh mắt về phía Mộc Hiệp một chút, một tay đem Y Ykéo đến phía sau Mộc Hiệp, tự mình chắn trước mặt.
“Nhiều năm như vậy, hai người chúng ta cũng chưa từng chân chính giao thủ, bổn vương thật muốn nhìn xem, thảo dân kiếp trước, kiếp này cónăng lực như thế nào!” Mẫn Hách khinh miệt cười.
Tú bào vung lên, hỏa diễm phía trên ống tay áo đón gió mà tỏa ra,giống như một ngọn lửa, từ trong ra ngoài dần dần hóa thành màu hồng,dưới chân hắn, toàn bộ đóa hoa đều bị đốt cháy di tẫn, chỉ có bùn đấthơi đỏ bám trên hài của hắn, lại mang màu đỏ tươi yêu dã.
Thấy vậy, Lạc Dật thật ra lại không tính nhúng tay can dự, đi đến bên cạnh Y Y bắt mạch, xem có dọa đến nàng hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612612/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.