hìn khoảng sân hoa trắng rơi rơi đầy quen thuộc, chợt nhớ đến ngàymới quen, hai người ngồi dưới tán cây râm mát uống trà nói chuyện, từngđóa hoa rơi tựa như từng hạt tuyết, trắng tinh, phiêu phiêu rơi xuống,rơi trên người nàng, rơi trên người hắn.Dưới ánh trắng sáng ngời, dưới ánh sáng mong manh của những ngọn đènlồng, những cánh hoa trắng muốt vẫn không ngừng rơi xuống, có lẽ vì trời sắp vào đông mà rơi rụng nhiều hơn.
“Cho dù đã héo tàn cũng còn xinh đẹp mỹ lệ như vậy, Lạc Dật ca ca,sao huynh có thể mang chúng nó đền đây, nếu ta nhớ không lầm khí hậu rét lạnh của phương bắc không thích hợp cho chúng nó sinh trưởng.” Nhảyxuống khỏi tấm lưng rộng lớn của hắn, đôi giày trắng noãn của nàng giẫmlên những cánh hoa rơi.
Phóng nhãn nhìn lại, bên trong đình viện, một mảnh tuyết trắng, mộtđóa hoa nương theo cơn gió bay lên nóc đình viện, lơ đãng liếc mắt mộtcái, thật đúng là như đã lạc vào thế giới của băng tuyết.
“Chỉ cần giữ nguyên thổ nhưỡn, cho dù đem chúng nó đến chỗ nào chúngđều có thể sinh trưởng tốt, có điều năm nay dường như héo tàn hơi sớm,có lẽ vì thời tiết chuyển lạnh hơi sớm, không ấm áp như khí hậu phươngnam.” Lạc Dật cười đáp, nhìn thân ảnh vàng nhạt của nàng lạc lõng giữamột vùng trắng xóa càng trở nên mong manh, yếu ớt, không khỏi tiến lên,nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, sợ gió thổi qua, thân ảnh của nàng cứ như vậy mà trôi đi, biến mất.
Hắn thật đúng là đem đất ở đó mang lại đây, không phải là nói, bùnđất này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612610/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.