Lặng im một trận, đợi nhiệt khí trên mặt tiêu tán, một tay đẩy ngực hắn, nàng cắn chặt răng.
“Đi xuống, ngươi đi xuống cho ta, mấy ngày trước ngươi ngủ ở nơi nào, bây giờ cứ trở về nơi đó đi, đừng tưởng rằng tặng cho ta một conchó nhỏ là có thể được ta tha thứ, “thú cần lông, người cần mặtmũi”, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, chớ để cho cung nữ cùng bọnthị vệ chê cười, mau trở về đi.” Tận lực đè thấp thanh lượng, nàng không còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nữa, hắn cũng là nhàn nhã nằmxuống.
Bên ngoài, Tiểu Thanh nhìn thấy một cung nữ vừa được phái tớicăn dặn một thị vệ khác cái gì đó rồi bảo hắn rời đi thìhoài nghi, hỏi:.
“Ngươi nói cái gì với hắn?”
Tiểu Thanh vẻ mặt không hờn giận, ở trong cung tất nhiên phải giữnghiêm bổn phận, huống chi, nàng lại là tiểu cung nữ mà Vương gia pháiđến, nhưng tuyệt đối không đề làm cho người ta bắt được nhược điểm.
“Ta chỉ là sai hắn đi bẩm báo Vương gia chuyện vừa rồi, Tiểu Thanhtỷ tỷ, chẳng lẽ ta làm sai ?” Tiểu cung nữ nhất thời bị sắc mặt âm trầm của nàng dọa sợ, nột nột hỏi.
Thì ra là như vậy, mấy ngày nay tinh thần của nàng không tốt,công việc báo cáo tin tức cho củ tử đáng lý phải do nàng làmmà nàng lại chậm trễ, cũng không trách được nàng ta
“Đúng vậy, là Tiểu Thanh tỷ tỷ hiểu lầm ngươi ,” Nàng lắc đầu, vỗ vỗmu bàn tay tiểu cung nữ,“Làm tốt lắm, là ta sơ sót, đợi nhìn thấyVương gia, thì ta sẽ báo cáo, để chủ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612602/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.