Nhưng mà, nghe được lời của nàng, sắc mặt Lạc Dật trở nên có chúttrầm trọng, vòng tay ôm vào Ngân Nhi vào lòng nháy mắt trở nên vôlực, mặt cúi thấp, che khuất tia bất đắc dĩ trong đôi mắt ngọc lưu ly.
Viêm Hi mấp máy cánh môi, vừa định nói cái gì đó, thì một thanh âm lạnh lẽo đột ngột chen vào.
“Nhân duyên, chỉ cần ai có thể đoạt được, thì sẽ là của người đó.”
Trên khuôn mặt tuấn mị của Khinh Âm nhếch lên một nụ cườilạnh, nhìn thấy Ngân Nhi bình yên vô sự nằm trong lòng Lạc Dật, tạmyên tâm, ánh mắt chợt lóe, chuyển sang phía Viêm Hi, “Không ngờ,ngươi còn chưa chết, Viêm Hi, ngươi thật đúng là phúc thiên mệnh đại,đáng tiếc, tướng quân phủ cũng không phải là nơi mà người khác tùy ýmuốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn rời khỏi, đem mệnh ngươi lưulại.”
“Tên điên……” Ngân Nhi không nghĩ tới hắn sẽ tìm được bọn họ, sắc mặtcó chút tái nhợt, “Không cho ngươi thương tổn Viêm Hi, ngươi đem thê tửngười ta cường đoạt đến đây, còn muốn giết người diệt khẩu, ngươi khôngsợ vương pháp sao?”
Khinh Âm liếc mắt, thấy nàng nhìn xuyên qua Viêm Hi, khuôn mặttrong phút chốc rét lạnh tựa hầm băng, ánh mắt mang theo sát khí dịthường.
Khinh Âm ngược lại lơ đễnh liếc trở về.
“Vương pháp, ở nơi này, bản tướng quân chính là vương pháp, về phần đoạt thê tử của hắn …… Còn chưa bái đường, sao có thể xem là thêtử của hắn chứ?”
Nàng ngẩn ra, trên mặt Viêm Hi tràn đầy tức giận.
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, nàng đã nhận lời gả cho ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612589/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.