Qua một ngày, đại bạch hổ lại đi ra cùng Mẫn Hách phục chờ trước cửahang đại chiến mấy chục hiệp, cuối cùng, nó liếc mắt nhìn con ngựa mộtcái, lưu luyến chạy vào trong động nghỉ ngơi.
Y Y nhìn ánh mắt yêu thích của nó khi nhìn xác con ngựa, nàng ngạcnhiên, vì sao bạch hổ không ăn con ngựa, mà chỉ liếc mắt nhìn như vậy?
“Bởi vì nó có thể xưng Vương, tự cũng có nguyên tắc của nó, đánhkhông thắng, sẽ không ăn.” Phù Vân Khâu Trạch cũng bắt đầu có chút bộiphục lão hổ này, so với một một số tên tiểu nhân bỉ ổi, nó còn quangminh chính đại hơn nhiều.
Bất quá, lần này hành động lần này, chính hắn coi như cũng đã trở thành tiểu nhân, hắn bất đắc dĩ nghĩ nghĩ.
“Hoàng Thượng, Mẫn Hách Vương gia đã xuống vách núi nghỉ ngơi rồi!” Mộc Hiệp đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
Y Y cùng Khâu Trạch đồng thời nhìn lại, quả thực, Mẫn Hách, một thânmỏi mệt, đang ngồi ở trong một hang nhỏ trên vách núi, toàn thân phiếmcháy hồng quang, khóe miệng cùng với tay chân đều có vết thương do hổtrảo sắc bén của bạch hổ lưu lại, nhìn tựa hồ có chút chật vật, hắn dùng thuật pháp chạy trốn đến vị trí bạch hổ không đến được, ngồi ở bêntrong.
“Khâu Trạch!”
Y Y trong giây lát hiểu được, đây là thời điểm mà hắn tiến hành kếhoạch, nhưng mà, nội tâm lại cảm thấy vô cùng bất an, mặc dù lão hổ đãcùng Mẫn Hách đại chiến hai ngày, nhưng là so với bình thường, sức lựcvẫn sung mãn, uy vũ khó lường.
“Không nên nhìn, Y Y, đợi trẫm chiến thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612582/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.