Nhìn người nào đó sắc mặt vi hồng, quẫn bách vì thượng dược, Phù VânKhâu Trạch khẽ nhếch môi, âm trầm cười. Y Y thật là xấu hổ muốn chết điđược, tuy rằng lần này động tác mềm nhẹ rất nhiều, nhưng mà, nàng hoàntoàn bởi vì chính mình luôn vô cách chống cự yêu cầu của hắn, mãi thuậntheo mà buồn bực không thôi.
Mà nàng cũng hoài nghi hắn là cố ý kéo dài thời gian, nào có người nào thượng dược đến nửa canh giờ còn chưa xong chứ? (=]] chết cười với 2 anh chị)
“Tốt lắm không?”
Đá đá cánh tay hắn, cảm giác mặt sắp nóng đến độ chiên trứng được rồi, nàng nhỏ giọng ‘nhắc nhở’:
“Đừng chơi nữa, sáng sớm hôm nay Mộc Hiệp không phải đến tìm chàngsao? Hẳn là có chuyện quan trọng, sao giờ chàng còn ở đây, có lẽ sư phóđang sốt ruột vì chờ chàng đ .”
Đôi mắt màu tím khẽ liếc nàng một cái, toát ra cơ trí quang mang.
“Hắn đã nói cùng trẫm rồi.”
Thuốc mỡ trên tay vẫn chưa đặt xuống, nhàn nhã, thong dong tiếp tục thoa,
“Hôm nay, Mẫn Hách đã phát hiện hắn đi nhầm phương hướng, bây giờđang thay đổi lộ trình, trực hướng Tây Nam, có lẽ ngày mai sẽ gặp đượcbạch hổ.”
Nói cách khác, Khâu Trạch cũng sắp phải đi rồi…… Nàng đột nhiên có một tia phiền muộn, cùng với lo lắng.
Chuyện nên đến, co tránh cũng không tránh được. Nhưng 2 ngày nay, 2người vẫn luôn chìm đắm trong thế giới riêng ngọt ngào của hai người,nàng cứ tưởng rằng cứ thế sẽ làm phai nhạt việc hắn muốn đi săn bạchhổ, giải trừ nguy hiểm.
“Ta cũng muốn đi.” Nàng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612578/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.