Lạc Dật ca ca, huynh nhất định đón được Ngân Nhi.” Cố gắng mỉm cười,nụ cười tươi tắn như hoa lê đầu xuân, nàng nhìn chăm chú vào nam tử cách mình hai bước chân.Chân ngọc vừa nhấc, nàng nghiên mặt, đối với người tự xưng là “KhinhÂm ca ca” làm cái mặt quỷ, nhìn thấy hắn ánh mắt kinh ngạc của hắn,không khỏi vạn phần đắc ý, nhưng mà, khi mũi chân vừa chạm đất, ngựcgiống như bị đập nát, đau đớn nhanh chóng lan tràn khắp kinh mạch, pháttán đau đớn khắp toàn thân.
Màu da tuyết trắng nhất thời biến thành tái nhợt, hoảng sợ trợn tohai mắt, nhìn Lạc Dật ca ca một thân trắng thuần phía trước, vươn taymuốn bắt lấy, nhưng đau đớn kịch liệt đánh úp lại, khiến cho hai tay gắt gao che lấy ngực, cả người không còn tuân theo sự điều khiển của bảnthân, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, đầu gối mềm nhũn, cả người vô lực ngãxuống.
Nhưng vào lúc này…
“Ngân Nhi!”
Khinh Âm sắc mặt đại biến, hét lớn một tiếng, vọt nhanh đến, vươn bàn tay to, muốn đem thân thể mềm mại đang ngã xuống, ôm vào trong lòngnhưng Lạc Dật đã nhanh hơn một bước, đón được nàng.
“Ngân Nhi, nhịn một chút nữa, Lạc Dật ca ca sẽ lập tức cho muội uốngthuốc!”hắn thấp giọng căng dặn, nhìn nàng đau đớn, trái tim hắn cũnggiống như bị ai đó bóp nát.
Ngực không ngừng truyền đến đau đớn làm cho tai nàng ù đi, căn bản là không nghe được hắn đang nói cái gì, chỉ là mơ hồ nhìn thấy cánh môihắn mấp máy mà dự đoán.
“Trời ạ, quả thật là năm mươi bước, trên đời còn có loại bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612561/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.