Một nam tử một đường đi đến một miếu thờ bỏ hoang vùng ngoại ô bênngoài hoàng thành, cẩn thận xem xét, xác định chung quanh không cóngười, mới lắc mình đi vào.
Bên trong miếu, liễn đỏ tan hoang, miếu thờ bỏ phế lâu năm, khôngngười thờ cúng, hơn nữa nhiều năm không được tu sửa, dĩ nhiên không cònhình dáng nguyên vẹn như lúc ban đầu, nhưng quái dị là, ở bên cạnh hỏalò, lại có hồng hương (hình như là nhang màu đỏ),có vẻ như ai đến cúng viếng mà để lại.
Nam tử tiến lên, cầm lên ba cây hồng hương, đốt lên, thổi tắt hỏadiễm, rùi đem chúng cắm vào bát nhang ở phía trên bàn cúng nơi chínhđiện, sau nhảy lui ra sau mười bước.
Bỗng nhiên, khi hắn vừa cố định thân người, bên bàn cúng đột nhiênxuất hiện một tầng ánh sáng, một không gian hình tròn mở ra, xuất hiệntrước mặt nam tử. Hắn lại không có chút kinh ngạc, nhấc chân, không chút do dự đi vào thông đạo, đợi sau khi thân hình của nam tử biến mất, lốivào hình tròn cũng lập tức biến mất, không thấy bóng dáng.
“Thuộc hạ tham kiến Chính vương!” hai tay cung kính đưa lên ngangmặt, lộ ra một đôi mắt nhỏ, nam tử nửa quỳ, yên lặng nhìn chăm chú vàongười trước mắt.
Một thân hoàng bào, thêu kim long vàng chói, nam tử đang đưa lưng vềphía nam tử đang hành lễ từ từ xoay người, lộ ra khuôn mặt của ChínhVương La Phu quốc! (cha của bà Sầm Nhi đóa ^^)
“Như thế nào?” Hắn cười tủm tỉm hỏi.
“Khởi bẩm Chính vương, bọn họ thất bại, nhưng may mắn đã ăn vào Thiên Cổ, độc phát mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612559/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.