Ngày thứ ba, xe ngựa vẫn như trước đứng ở xa xa, khác biệt duy nhấtlà dường như xung quanh nó bị bao phủ bởi một tầng hàn khí, rét lạnh,tách biệt hẳn với mọi thứ bên ngoài,…. có rất nhiều thị vệ canh gác xung quanh, thần sắc đề phòng cảnh giác, thỉnh thoảng lại quan sát khắp bốnphía, ngẫu nhiên, bên trong xe lại thỉnh thoảng phát ra một trận rốnggiận.
“Cút! Một lũ ăn hại, ngay cả một người bang xương bằng thịt cũng tìm không ra, cút ngay ra ngoài cho bổn vương!”
“Oành!” thị vệ đến báo cáo bị đá một cước hung hăng, đạp xuống xengựa, ngay cả thời gian lau mông cũng không có, đã vội nhảy dựng lên,leo lên khoái mã, tiếp tục xâm nhập vào cánh rừng, tìm kiếm người naođó.
Hồng bào vung, mi mắt dài nhỏ khinh mị, ngón tay thon dài vuốt nhẹgóc áo, hắn mím môi dưới, bên người tản mát ra hơi thở nguy hiểm làmngười ta run run.
Chết tiệt! Đã qua hai ngày, vì sao ngay cả bóng người cũng chưa tìmđược, coi lộ trình, căn bản là chạy không xa! Rốt cuộc là vì sao? Chẳnglẽ bị sát thủ bắt được giết hại rồi? Nghĩ đến đây, cả người hắn run lên.
Bên ngoài xe, tất cả thị vệ đều lo lắng không yên, đợi thị vệ tìm kiếm tiếp theo trở về, bọn họ sẽ xuất động, tiếp tục tìm kiếm.
Ba ngày tìm kiếm liên tục, nếu không phải hoàng thành tăng cường,phái người lại đây tiếp viện, chỉ bằng bốn thị vệ theo hầu bên cạnh lúcđầu, cũng là lực bất đồng tâm, bây giờ, Vương gia đang tức giận, dù bọnhọ có mệt thế nào, chớp mắt một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612557/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.