Phù Vân Khâu Trạch, công phu diễn trò của ngươi quá tệ, có thể mộtnước mắt đầy mặt, một bên lại âm thầm tổn thượng ta một câu rồi một câu, dù sao ta đã rời khỏi hoàng cung, ta sẽ không trở về nữa, ngươi muốnhưu ta cũng đuọc, ngươi cứ đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, hai chúng ta từ nay đường ai nấy đi!” Chỉ vào huyệt động phía sau,nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thấy hắn cả người rung lên, ngơngác nhìn chăm chú vào chính mình, hạ quyết tâm tràng không để ý tới.Lần này, kiên quyết xoay người rời đi, nghĩ rằng, thật vất vả mớithoát khỏi nơi giam cầm kia, mình mới sẽ không ngu ngốc quay trở về, mặc kệ Phù Vân Khâu Trạch tâm tình như thế nào, lúc trước hạ quyết tâmrồi, bây giờ có cơ hội thì phải nắm lấy, sao có thể quyến luyến một kẻchỉ biết suốt ngày châm biếm mình chứ.
“Y Y, Y Y, nàng đừng đi!”
Hắn không thể tin được nàng cứ như vây mà đi, ngay cả quay đầu lạinhìn một cái cũng không có, dục mại khai bộ pháp, đồng tử màu tím độtnhiên co rút lại, cúi đầu, hắn chua sót cười, phía trên đầu gối đã nhuộm một mảnh màu đỏ tươi, di động một chút, toàn bộ xương cốt đều giống như bị vặn gãy, trụ được đến giờ phút này, đã muốn là cực hạn!
Xem ra, ông trời cũng không giúp hắn, đây là trừng phạt dành cho hắn vì ngày ấy đã khiến nàng đau lòng sao?
Thân ảnh bé xinh càng chạy càng xa, nháy mắt, đã biến mất trong tangcây rậm rạp, thiên không âm u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612550/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.