Y Y âm trầm cười, không biết biểu tình trên mặt đã hoàn toàn rơi vàođôi mắt sắc bén của Mẫn Hách, hắn nếch môi, cố nén ý cười bật lên thànhtiếng.
Đãi toàn bộ vết thương trên người nàngxử lý thỏa đáng, nhìn váy bị xé toạc làm hai, xòe ra như lá củ cải, không khỏi nhíu mày.
“Hoàng nhi, còn chưa xong? Muốn mẫu hậu tự mình đi vào sao?” Ngồi ởđại sảnh, Hoàng thục phi chờ đến không còn kiên nhẫn, thanh âm trầmxuống, nhìn lư hương khói trắng bay vòng, vươn bàn tay mềm như ngọc, sửa sang lại làn váy hoa lệ, tiếng nói tuy trầm, nhưng vẫn đủ để cho haingười bên trong nghe được rõ ràng rành mạch.
Sau khi phân phó cho cung nữ giúp Y Y đổi một bộ quần áo cùng với đệm chăn sạch sẽ, Mẫn Hách thế này mới mỉm cười đi ra.
Vừa ra ngoài đã nhìn thấy mẫu phi sắc mặt nặng nề ngồi bên bàn trà,cúi đầu liếc mắt nhìn mình một cái, bộ dáng hờn giận ra mặt, ánh mắtchợt lóe, thùy hạ mi mắt, thu liễm ý cười trên khóe môi, im lặng ngồivào vị trí kế bên người mẫu hậu.
“Như thế nào, con thật đúng là tính lập nàng làm Vương phi?” Nhu nhumi tâm, Hoàng thục phi hít sâu một hơi, nghiêng mặt, nhẹ nhàng nắm lấytay Mẫn Hách
“Mẫn Hách, con phải biết rằng, bao nhiêu năm qua, mẫu hậu tổn haobiết bao tâm huyết mới có thể giúp con bước lên vị trí ngày hôm nay, lúc này, nếu là vì một kẻ dân đen mà phá vỡ hết tất cả những gì bấy lâu gầy dựng, mẫu hậu không thể không phản đối!”
Trước không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612536/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.