Nằm trên giường, nhìn khuôn mặt cương nghị mang theo vài nét ôn nhu,khóe miệng Y Y nhịn không được giơ lên, mệt mỏi đều tan biến, tâm trạngthật tốt a. Nhưng mà, đột nhiên nhớ đến chuyện của Tiểu Thanh…… Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
“Ngươi tỉnh rồi?” Nhìn thấy lông mi thật dài của hắn khẽ động, mi mắt chậm rãi mở ra, đôi mắt màu tím chớp động nhìn nàng.
Trong đôi mắt trầm buồn của hắn, khắc họa một dung nhan thanh lệ,thật gần thật gần, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới mái tóc đen tuyền như mực, dài xuống thắt lưng, vài sợi tóc mai vươn trên gò má láng mịncàng tăng thêm vẻ mềm mại, yêu kiều, thậm chí còn ngửi được hương thơmman mác như hoa lê trên người nàng… gần như thế, chân thật như thế, màtâm sao lại quá xa vời….
“Ân.” Nháy mắt một cái, nét trầm buồn nhu tình kia cũng theo đó hoàntoàn biến mất, chỉ còn lại sự ảm đạm, lạnh lẽo vô tình, hắn nhẹ nhànglên tiếng, mặt không chút thay đổi.
Tầm mắt không chút lưu luyến, rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, xốc chănlên, rời khỏi long sàn, bước xuống giường, giang hai tay, để cho cung nữ vì hắn rửa mặt chải đầu.
“Bẩm hoàng phi, Sầm Nhi công chúa cầu kiến, nói là tiến cống đặc sảncủa La Phu quốc.” tiểu cung nữ canh giữ ở ngoài cửa cung kính hạ thấpngười, nhỏ giọng truyền đạt.
Sầm Nhi? Không phải ngày mai mới đến thời gian ước định sao, sao mớihôm nay đã tới rồi? Y Y nghi hoặc, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy thay quần áo, để Tiểu Thanh tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612525/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.