Nhẹ nhàng nhảy xuống lưng ngựa, ôn nhu đem Ngân Nhi bế xuống, nhưngnàng lại vươn hai tay hoàn trụ cổ của hắn, không chịu bước xuống, tựa hồ có chút e ngại một mảnh máu tươi ghê người kia.
Không còn cách nào, đành phải bồng nàng đi lên một đoạn, mới đặt nàng xuống.
“Lạc Dật ca ca, hôm nay Ngân Nhi đã đi hai mươi bước rồi.” Dùng ốngtay áo chà lau khóe mắt ngấn đầy lệ, nàng rất ngoan ngoãn, thành thật“khai báo”.
Bởi vì mỗi ngày đều bị yêu cầu tính toán bước chân, cho nên, nàngcũng dưỡng thành một thói quen, mỗi một bước đi đều yên lặng ghi tạctrong lòng, Lạc Dật ca ca nói qua, không thể vượt qua năm mươi bước, nếu không sẽ đau hơn lúc bị phát bệnh tim, thậm chí sẽ ngủ say bất tỉnh,nàng không rõ ngủ say bất tỉnh là ý gì, nhưng mà, cứ cách một ngày, trái tim đau thắt lại tái phát một lần, mỗi khi nhớ tới đều có thể làm nàngsợ hãi.
“Cái gì năm mươi bước lập tức làm bệnh tình phát tác, như thế nào,nagy cả nàng đã mất trí nhớ ngươi cũng muốn lừa gạt nàng? Lạc Dật, đâykhông giống tác phong thường ngày của ngươi.” Cười nhạo , Khinh Âm cănbản là không tin lời nói của bọn họ.
“Lừa hay không lừa ngươi, một lát ngươi tự tìm hiểu, bất quá, KhinhÂm, ta cũng không nghĩ tới, ngươi sẽ trở nên tàn nhẫn như vậy, mệnh củaNgân Nhi hôm nay nằm trong tay của ngươi.”
Nói xong, Lạc Dật ôn nhu đẩy lưng Ngân Nhi một chút, nhẹ nhàng dặn dò:
“Ngân Nhi, đi lên phía trước đi mười lăm bước, sao lại trở về đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612519/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.